TUỔI TRẺ HOÀNG VĂN THỤ - Trang 119

mệnh. Những người nghèo sẽ làm, như anh Năm mình đã nói rằng đã biết
rồi thì làm mãi, chết người này ngưòi khác thay, làm cho đến khi tiêu tan
nỗi khổ và không còn thằng Tây, thằng quan nào trên mặt đất nữa.

***

Vào quãng cuối mùa xuân năm sau, có một người trắng trẻo, cao lớn,

quần áo dạ đen, mũ lưỡi trai, giầy nhung đen mới, tuyết còn ánh lên. Đáng
chú ý nhất là cái xe đạp cao lênh khênh. Hồi ấy, cả vùng hai bên cửa ải
Nam Quan cũng chưa mấy ai đã trông thấy cái xe đạp.

Người thanh niên nọ đi từ Long Châu đến Bản Đảy, có vẻ thông thạo,

anh dắt xe đạp, đến thẳng nhà Lình Kín Piao.

Nhà Lình Kín Piao xưa kia ở đầu xóm.

Nhà Lình vốn tiều tuỵ, bây giờ ba mặt vách đã rơi tuông xuống hết. cả

nhà chỉ còn đúng một bức tường hậu, mưa cũng đã bào trơ ra chỉ còn từng
miếng gạch đất luyện trống hốc.

Giữa nền nhà, ba con trâu đương loay hoay chen nhau trên vũng bùn,

bỗng đứng im, nghếch mõm lên nhìn người lạ.

Người ấy cũng đứng nhìn mấy con trâu, bâng khuâng một lát, rồi bước

sang bên nhà hàng xóm và hỏi thăm:

– Nhàông Lình đi đâu?
– Quân trên huyện Long Châu đến bắn chết năm trước rồi.
– Còn cái Oi đâu, các bác ơi!

– Không biết.
Khách cúi chào, rồi bước nhanh ra.
Cô gái hàng xóm đứng trong nhà, nhìn theo, nói:

– Trông ai như cái anh bên Lạng Sơn sang Bản Đảy hồi Tết năm xưa.

Chỉ khác có chiếc xe đạp...

Thụ về Lũng Nghìu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.