TUỔI TRẺ HOÀNG VĂN THỤ - Trang 12

trống tùng tùng ngoài Đon Đình thì mọi người đoán đấy là trống báo có
một đám ruộng nhà Viết lại sắp phải đi sang cửa nhà khác

[3]

. Mà đúng như

thế. Thụ thương Viết lắm.

Nhưng Viết chưa hiểu nổi rằng: “Phải đánh thằng Tây, lấy lại được nước,

phải vật cổ bọn vua quan lính tráng kia xuống thì mới phá được cái đau đớn
ấy”, muốn thế, hãy đi tìm cách mệnh. Mỗi lần ở thị xã về, Thụ đã bàn bạc
nhiều, nhưng Viết lúc thì hăng muốn đi ngay, lúc thì lặng im, Viết sợ, Viết
hơi chập chờn. Hôm trước, Viết đã mạnh bạo đi Nà Sầm với Thụ. Nếu cứ
sang ngay Cốc Nam lúc ấy, chắc Viết đi luôn. Nhưng đến một người đi chợ
cũng không gặp. Nếu có ai, chỉ hỏi thăm đến được Bản Đảy là đi ngay thôi.
Nhưng rồi Viết lại trù trừ. Thụ muốn kêu lên: “Viết ơi! Mày nghĩ thế nào?”
Ấy là lúc Thụ càng tha thiết nghĩ và thương và giận bạn.

Bây giờ thì Thụ đã nghĩ dứt được: Viết có cái khó. Viết chưa quyết tâm.

Thôi, để rồi cũng có khi. Không thể bắt buộc. Thụ định lần này không rủ
Viết

Một lúc, Thụ nói:
– Ừ đến tháng sau thì cưới chị Dụ mình, rồi đến Tết. Mình đã nói với chị

ấy, nếu em về kịp ăn cưới chị thì may, bằng không thì khi nào em về được,
em về. Lần lữa rồi lại đến Tết, không được. Bây giờ Thụ đi, Viết ạ.

Viết hỏi nhanh:
– Đi bây giờ a?
Thụ không đáp thẳng câu hỏi, mà trông ra ngoài khe vách, nói:

– Gà gáy sang canh lâu rồi. Thế là chúng mình thức gần suốt đêm.
– Sao bảo đợi có hẹn ở Nà Sầm về rồi mới đi?
– Không đợi nữa. Nhưng lần này Viết hãy cứ ở nhà, để mình sang bên ấy

nghe tình hình ra sao đã.

Viết “à” một tiếng nhỏ, như thở dài. Vẻ vừa tiếc, vừa ngượng. Và Viết

cúi mặt, không nhìn Thụ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.