TUỔI TRẺ HOÀNG VĂN THỤ - Trang 157

cắp như rươi thế thì nó vào khuân hết rồi. Phen này lại khánh kiệt. Nhưng
không làm thế nào được. Không biết bị bắt vì tội gì, cũng không hỏi được
ai. Ngày ngày trông ra chỉ thấy độc một người cảnh sát vác đại đao như ông
phỗng đứng canh cửa. Người tù đi đái, có tiền cho, ông phỗng biết chìa tay
lấy, người tù đi đái không cho tiền thì ông phỗng đá một cái. Ông phỗng
nào canh cửa cũng giống nhau thế.

Một hôm, cảnh sát xuống hỏi:

– Đứa nào đứng chủ hiệu Nam Hưng?
Bùi theo lên phòng làm việc của quan cảnh sát. Trông thấy cảnh sát

trưởng Nam Ninh là Châu Bình Nam, Bùi làm quen:

– Quan lớn với ông Đặng trước...

Châu vểnh ria lên, dửng dưng:
– Mày quen thằng buôn hương liệu à?
– Tôi chỉ biết nó ở trên gác ba.

– Tao bắn nó rồi.
Bùi im, tái mặt. cảnh sát trưởng nói để cắt nghĩa:
– Nó buôn thuốc phiện, buôn súng, buôn người, nhiều lắm!

– Chúng tôi thì có nghề lương thiện, đóng thuế đầy đủ cho Chính phủ,

xưa nay không làm gì trái phép.

– Tao sẽ tạm tha chúng mày.
Lại nói:

– Phải nộp năm trăm đồng tiền chuộc.
Năm trăm đồng, món tiền to. Vốn tiền mật lúc phát đạt nhất của xưởng

Nam Ninh cũng chưa bao giờ được bằng số tiền ấy. Nhưng biết làm thế
nào! Nó không nói thế thì ai cũng biết lệ xưa nễ bị bắt thì đến khi được ra
đều phải mất tiền chuộc người như thế rồi. Dù sao cũng thở phào, vì biết là
nó bắt nhầm. Nó cốt bắt lão buôn hương liệu ở tầng ba. Nhưng mà cãi cũng
thế thôi. Nhỡ nó ngứa mắt, lôi ra bãi bắn chết, thì cũng vẫn thế thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.