TUỔI TRẺ HOÀNG VĂN THỤ - Trang 158

Bùi nói:
– Bây giờ chúng tôi đương phải ngồi cả ở đây, không ai về chạy tiền nộp

quan được.

Bùi được tha về trước.
Bùi đứng trông vào trong nhà, ngơ ngẩn, chưa hiểu ra thế nào. Có phải

thật thế này không, giữa đường Trung Sơn đương tấp nập? Suốt ba tầng gác
tan hoang như cái cầu lúc tan chợ. Thạp gạo, cái chảo, cái áo, đến mảnh
ván làm giường nằm cũng không còn cái gì nữa. Dưới nhà, chỗ thường khi
có bể bộn đám máy tiện, máy nổ đen nhoáng chỉ trơ lại đám cọc sắt. Cái
bàn cặp kìm nát lụ khụ nằm chỏng bổn cái vó khấp khểnh. Cũng biết trước
là sẽ mất, nhưng không ngờ ở giữa phường phố đô hội thế này mà mất trộm
nhẵn nhụi đến như thế phải quân cướp ngày dắt nhau đến vơ vét nhiều lần
thì mới sạch như lau thế được.

Mấy nhà bên cạnh đến.

Bùi thở dài, ngán ngẩm:
– Chúng tôi mất trộm hết sạch rồi, các ông các bà ạ.
Một người nói:

– Ông Bùi à, không phải trộm đâu.
Bùi ngạc nhiên.
– Cảnh sát cho xe ngựa đến dọn đấy. Cảnh sát dọn đến hôm sau cùng thì

thấy có cả người ngoài thành vào, cảnh sát với các ông trong làng có xe vận
tải la kéo, họ mặc cả với nhau ngay tại đây rồi cảnh sát nhận tiền bán luôn
cả cửa sổ, cánh cửa, ván sàn gỗà ngói mái hiên... người rỡ người chở ầm
ầm mấy ngày mới hết.

Bấy giờ Bùi nhìn lại cái mái hiên đã bị rỡ hết ngói. Thảo nào, từ lúc về

cứ ngờ ngợ không biết tại sao cái nhà sáng hơn mọi khi.

Tuy nhiên, Bùi lại phải vội vã đi vay cào cấu được đủ năm trăm bạc

mang đến để chuộc người về. Hãy thế đã. Còn vốn. Còn đền khách hàng
mất máy, mất áo, mất tiền đặt. Lại khốn khổ như năm trước, bằng mấy năm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.