TUỔI TRẺ HOÀNG VĂN THỤ - Trang 174

Quan hai đồn Đồng Đăng không nói gì, rút ra một đệp giấy bạc năm

đồng đã kẹp sẵn trong túi da đeo bên sườn. Dinh trưởng nhận hai trăm bạc
tiền thưởng ngay tại chỗ.

Chạy về tới Hạ Đống, Mã Hợp vẫn xuýt xoa:

– Thằng thôn trưởng gà mờ quá. May thật, thế mà nó không nhận ra anh.
Thụ không đáp Mã Hợp. Nhưng Thụ nhớ con mắt ngơ ngác của người

thôn trưởng lúc ấy cứ chằm chằm nhìn Thụ rồi mới quay đi. Thụ không
đoán như Mã Hợp. Con mắt ấy kiên quvết chứ không phải con mắt ngơ
ngác. Một ánh sắc như chớp. Người ấy nhận ra Thụ rồi. Nhưng thân phận
thôn trưởng, thường ngày việc đi kiếm củi cũng lẫn lộn với việc quan. Lưỡi
dao độc ác của các quan trên lúc nào cũng kề sau gáy. Biết sống chết thế
nào. Dù đã nhận ra người lạ hôm nọ ở Lũng Nghìu, nhưng cũng không thấy
trong lòng gợi điều gì muốn hãm hại người ta. Thế là con mắt quay đi, bấy
giờ con mắt mới ngơ ngác và miệng từ từ nói: “... Những người này ở Lũng
Nghìu đi hái củi...”.

***

Phong với Khén Chang đã về tới Hống trưóc hai người.
Hai người cứ đứng hóng ngoài con suối đầu làng, sốt ruột đợi.
Thấy Thụ từ đằng xa, Phong chạy tới, nhìn Thụ rồi nói khẽ:

– Lúc nghe súng trên núi chúng mình không hiểu ra sao, sốt ruột quá.
Thụ cười, mở cái túi chàm đeo trên vai:
– Chỗ nấm ban sáng vẫn giữ để chốc nữa nấu canh cho anh nếm giống

nấm cỏ Lạng Sơn đây.

Thân thiết, tự nhiên và bình tĩnh, sau cơn nguy hiểm. Phong ôm hai vai

Thụ.

Quả nhiên là đất Hạ Đống vẫn tinh thần Long Châu đỏ, không phai màu,

như đồng chí Nông Kỳ Lâm đã nói năm trước với Thụ. Chế độ “bảo giáp”

[21]

ở trong làng của chính quyền Quôc dân đảng thật sự chỉ có hình thức. Bên
trong, nó là nông hội và những đội tự vệ đỏ của cách mệnh Trung Quôc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.