TUỔI TRẺ HOÀNG VĂN THỤ - Trang 199

nên mới quát hỏi thế. Một suýt thì Chi cũng buột miệng: “Không, tôi là
người Bản Hẻo đấy”. Nhưng Chi chợt nhớ, vội nói:

– Tôi về nhà anh em trong Bản Hẻo để lấy diêm sinh đây.

– Thật không?
– Thật mà.
– Mày mà về dắt đất ăn cươp thì ông bắn tan xác đấy.

Nói thế nhưng họ cũng không khám, không giữ lại. Trong nhà,cũng

không ai biết, không thấy người chạy ra. Có lẽ lúc ấy gần bữa, nhà nào
cũng đương nghi ngút quanh bếp, không còn ai ngoài sân sàn. Mâm rượu
nhà bố Chi đã dọn sẵn đợi quan trong kia. Thầy và tớ, và cả con ngựa mướt
mao mồ hôi cũng khập khễnh, tất tả, đương đói.

Chi vẫn chưa vào nhà, còn tạt ra ngồi trong bụi sim sau gò đất. Xế trưa

tường có trẻ trong xóm ra chăn trâu ở đấy. Chắc bây giờ vẫn thế.

Nhà Chi kề bên đồi. Trẻ con trong xóm dồn trâu ra đồi ăn đều qua phía

ấy. Chi ngồi đợi suốt buổi trưa nắng.

Đến lúc ánh nắng đã vàng đầy khắp đồi, thấy Nhàn, lững thững đằng kia.

vẫn lệ quen ngày trước, Nhàn hay đi trâu sớm nhất xóm. Nhàn đã nhớn.
Thoạt thấy em trai, chỉ mới thoáng dáng, Chi nhận ra ngay cái đầu nó vẫn
trọc nhẵn. Lúc ấy, Nhàn quay lại, gọi trâu:

– Cừa! Cừa!

[23]

Nghe tiếng em gọi trâu, Chi nghẹn ngào trong lòng. Trên quả đồi này,

những năm trước, hai anh em thường ra chăn trâu. Bấy giờ Nhàn còn loắt
choắt, theo anh đi chơi. Những lần Chi bị bố đánh, Chi trốn lên đây ngồi
khóc mẹ. Em chạy theo anh, thấy anh khóc, cũng khóc theo. Đến bữa ăn,
em thu thu đem cho anh nắm cơm của chị nắm giấu cho. Hai anh em lại
khóc, nước mắt ướt cả cơm, tối mịt mối về. Nghĩ về Bản Hẻo, Chi chỉ còn
nghĩ đến hai anh em và những chuyện buồn ấy.

Chi bước tới.
– Em Nhàn ra chăn trâu à?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.