TUỔI TRẺ HOÀNG VĂN THỤ - Trang 200

Nhàn nhìn Chi rồi nhắm mắt, oà khóc. Sợ quá, đứng sững, không dám

chạy. Nó tưởng thằng kẻ cướp.

– Anh đây... Anh Chi đây...

Chi bỏ cái nón che rợp nửa mặt xuống. Nhàn mở hé mắt, thấy đúng là

anh Chi mình thật. Nhàn ôm chầm lấy anh. Thế rồi Nhàn không hỏi anh
Chi được một câu nào, Nhàn lại nức nở khóc to hẳn thành tiếng.

Chi dỗ:
– Nín đi em. Ngồi xuống, anh bảàn ngồi xuống bên cạnh anh.

– Chị có nhà không?
– Có.
– Em về gọi chị ra đây. Anh đợi đằng gò sim kia.

– Sao anh không xuống nhà?
Chi cười:
– Em không sợ bố đánh anh à?

Nói thế, Nhàn hiểu. Nhàn chưa hiểu công việc của anh như thế nào.

Nhưng mấy năm nay, Nhàn cứ mang máng một chuyện gì lôi thôi to lớn
lắm đến với anh Chi. Bây giờ anh mới về, anh đi đâu lâu lắm mới về thế
này thì chắc là bố sẽ đánh anh thật. Nhàn lại ứa nước mắt. Chi bảo em:

– Đừng nói có anh ở trên này nhé. Chỉ bảo với chị thôi.
Nhàn chạy nhanh xuống đồi. Nhàn đã hiểu cần phải kín đáo như thế,

trước cả khi anh Chi dặn.

Mẹ Chi mất từ năm nào, Chi không biết mặt. Mẹ Chi chỉ được có mình

Chi. Bố Chi lấy vợ kế, sinh ra chị em Nhàn. Chi rất thương yêu hai em. Từ
khi còn bé, ba anh em Chi lúc nào cũng quấn quýt, thương nhau. Những
ngày đi xa, mỗi khi phảng phất tình cảm đối với quê nhà, chính là nhớ đến
các em với hoàn cảnh triền miên trong một đời sống tẻ nhạt, buồn chán ở
xó làng của các em mà thôi. Lát sau, hai chị em lấp ló lên đồi. Chị tất tả
theo Nhàn, nét mặt vừa nhớn nhác vừa hớn hở không giữ được.

Chưa trông thấy Chi, hai mắt cô bé đã mọng đỏ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.