TUỔI TRẺ HOÀNG VĂN THỤ - Trang 32

– Không, Chang Dỉn Cò là người tốt. Lão ta đã mách mình cũng như chị

Mai nói. Lão còn bảo có muốn xuống Lũng Nghìu tìm họ Mã thì lão đưa.

Thụ đứng dừng:

– À nhưng bây giờ củng phải trở lại Bản Đảy, nói để chị Mai biết chúng

mình về Lũng Nghìu. Vậy thì Chi đi Lũng Vài, đến nhà Chang Dỉn Cò
trước, đợi mình ở đấy, không thấy lão Chang thì ra đợi mình ở đầu xóm.

Bây giờ, Chi lại cẩn thận:
– Không nên đi một mình.

– Chỉ vài bước đã đến Bản Đảy rồi mà.
Thụ xuống Bản Đảy.
Mai đương sửa soạn túi và hàng để xuôi Hà Nội. Thấy Thụ về, Mai vồn

vã:

– Từ sáng, mong hai cậu về quá. Cậu Chi đâu? Mai tôi có việc phải sang

Nà Sầm ít ngày. Hai cậu ở nhà, ai rủ đi đâu đừng đi. Tối nằm thì cứ liệu cậu
ngủ cậu thức đừng ngủ cả. Tôi đã doạ lão Lình rồi, không lo nó, nhưng ở
đây còn nhiều người không tốt. Các cậu nhớ cẩn thận, đừng ra cửa, nhớ
chưa.

Mai cứ dặn đi dặn lại.
Cái hôm mới bỡ ngỡ đến Bản Đảy hỏi thăm “lớp Cách mệnh”, Mai gặp

hai người ở đầu xóm đã đưa ngay về nhà, cho ở. Thụ nghe giọng nói nằng
nặng, đoán chị Mai không phải người Thổ, ngưòi Nùng, cũng không phải
người Kinh hay người Hán. Vào nhà, càng khó hiểu thêm. Chồng chị, một
lão già Nùng nghiện, người héo quắt như cái giẻ lau bàn đèn chạc năm
mươi, hai vai bẹp xo lên gần chấm tai. Người mẹ chồng gầy xác như một
ống lau dựng đứng, có hai con mắt to, tợn, thao láo. Suốt ngày bà lão ngồi
lắc lư quay người nhìn theo nàng dâu, miệng lầm bầm, không biết bà lão
nói hay chửi, hay tụng niệm gì. Chị Mai có một con gái nhỏ tên là cái Oi,
cả ngày nó nhớn nhác sợ, cái gì cũng sợ, như mới ở đâu đến, muốn khóc
mà không dám, lúc nào cũng bíu theo đuôi áo mẹ. Nói với cái Oi, chị Mai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.