TUỔI TRẺ HOÀNG VĂN THỤ - Trang 72

Lâu mãi mới lại đến một hôm đi đường gặp đồi tranh và vào tìm thì

trông thấy chú thỏ thập thò. Mừng quá, cả bọn cùng xô vào bắt. Phép bắt
thỏ rừng là phải căng sức đuổi xốc nhanh một quãng dài, quần cho con thỏ
chóng lử, nó càng chóng phải nhảy vào bụi.

Nhưng bọn người này chỉ đuổi được một quãng, chân tay đã đuểnh

đoảng, gáy toát mồ hôi lạnh, chưa tới bụi rậm nào mà con thỏ thì đã biến
tận đằng xa. Bởi vì chẳng ai sức đâu đuổi nổi thỏ nữa. Mỗi ngày, con thỏ
vẫn chạy nhanh như mỗi ngày, còn con người thì yếu dần mòn đi. Từ ấy,
trông thấy thỏ cũng chịu. Có lần ngon mắt quá, lại đuổi. Nhưng chỉ được
hai ba người cố lao theo một quãng, lần này chỉ một quãng ngắn, rồi cũng
thở dốc, tái mặt, buông phịch người xuống, nhìn theo con thỏ đương mất
hút.

Buổi tôi ấy, nghỉ lại. Người lo việc thổi cơm hôm sau đi hỏi tiền góp của

anh em. Một lát, trong bóng tối ở cái điếm cỏ đầu xóm, mà cả bọn ngủ lại ở
đấy, người ấy tuyên bố:

– Không ai còn đồng nào bỏ ra nữa đâu!
– Có thật không?

Sự thật ghê rợn đã đến mà chưa ai tin là thật.
Một người nghĩ thế nào, rồi bàn:
– Tao nghĩ ra một cách làm được thì sung sướng ngay. Ta đông thế này

mà cũng hãy còn sức, hay là ta xoay r cướp.

Thụ can:
– Không nên. Đừng làm người khác khổ nữa.
Một người nói bải ra:

– Khoác thế chứ cũng chẳng ăn cướp nổi cái gì đâu. Đi ăn cướp cũng

phải to vốn liếng, có thằng dắt đất, thằng trèo tường, thằng nạy cửa, đằng
này không có đứa đưa đường, không súng, không dao, không có cả bó đóm
tốt để bật hồng. Ấy đấy, ăn cướp mà không xuất vốn thì hóa ra ăn mày, ăn
mày cụt đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.