TUỔI TRẺ HOÀNG VĂN THỤ - Trang 82

Càng đi xuống, phong cảnh càng quen mắt, mênh mông là những vùng

hoa mua tím nhờ nhệch, những đồi sim nở đỏ thậm, đến lúc tàn thì nhạt
trắng, như cái áo cải hoa cũ rách loang lổ của người đàn bà Hồ Nam ngồi
bới củ ngoài đồng. Con tắc kè kêu gọi bạn trên núi đá sao nghe đêm quen
thế, buồn thế. Chú gà gô cứ gáy eo éo suốt buổi trưa trong lòng trũng trái
đồi trọc. Thế là Thụ đã đi qua hết mùa xuân vào giữa mùa hạ từ Vũ Hán về
đây.

Thụ bàn khéo với anh em:

– Chúng ta cứ thẳng đường này xuống Long Châu rồi xin đồn Tây cho

sang Lạng Sơn. Lúc còn ở nhà tôi vẫn nghe nói bên Lạng Sơn cũng kiếm ăn
được. Những tháng giáp hạt người ta hay chạy sang đấy mua sắn.

Họ đi men dần từng chợ xuống phía nam. Một ngày kia, đến Long Châu.
Gánh bán thuốc ghé lại hai hôm ở chợ Long Châu. Thụ đã toan đi.

Nhưng nghĩ thế nào, quyến luyến chưa nỡ rời. Nhờ anh em ấy mà Thụ về
được đây, mà có lẽ đã được thoát chết nữa. Cứ nghĩ bang khuâng, Thụ lại
theo anh em xuống tận chợ Ải Khẩu, ở thêm vài ngày.

Rồi một hôm. Thụ nói:
– Các anh ơi! Tôi vừa gặp người ở quê tôi ra chợ. Người nhà nhắn tôi

phải về Hạ Đống ngay, các anh ạ.

Cả hai người đều tiếc Thụ.

Chắc rồi gánh thuốc ấy cũng chẳng đủ tiền đút quan Tàu, quan Tây hai

bên cửa ải để xin được giấy vào Lạng Sơn. Những người bán thuốc rong lại
lưu lạc đâu, không biết.

***

Thụ đã bước vào tận trong nhà, Bùi nhác nhìn, nhưng tưởng người bán

củi đến lấy tiền. Đến lúc trông lại, mới ngờ ngợ nhận ra.

– Thụ phải không, giời ơi! Hùng ra đây, nhắc luôn...
Rồi Bùi kể luôn, vẫn hấp tấp thế:
– Chi ốm suýt chết vẫn nằm nhà đằng kia kia.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.