TUỔI TRẺ HOÀNG VĂN THỤ - Trang 80

đinh tai, váng góc chợ, to nhất chợ. Có độ ba đám bán thuốc cao thì ai ở xa
nghe tưởng cả chợ chỉ có người đi mua và bán thuốc cao.

Nhưng cả buổi cũng chỉ bán được vài ba lá nhì nhằng. Khi chợ vãn, anh

cởi trần múa võ mặc lại áo và bắt đầu nhổ cọc, cuộn thừng.

Thụ bước đến, tủm tỉm cười, nói:
– Tôi xin vào giúp các ông được không?
Người có tuổi cầm khay thuốc, ngẩng lên, nhìn Thụ:

– Mày biết làm gì?
– Rao thuốc, gõ thanh la, múa võ như lúc nãy... việc gì ông sai tôi cũng

làm được.

Người cầm khay thuốc không nói thêm, lặng lẽ đưa cho Thụ xách cái

thanh la đồng đã rè và sứt một miếng to, và khi anh chàng múa võ cuộn
xong cái chão thì vo lại một ôm, lổn nhổn cả những chân cọc như những
gốc mía mới nhổ, anh ném tất lên vai Thụ.

Như vậy, Thụ hiểu mình đã thành người của đám bán thuốc cấy.
Bữa chiều, không có cơm. Nhưng đã lâu, Thụ mới được một lúc chén

ngon lành cả bốn củ khoai luộc.

Việc đầu tiên trong nghề là ngày ngày, Thụ vác dao đi các bờ rào đầu

làng chặt nhựa cây duối, nhựa cây đa đem về trộn với nhọ chảo, bồ hóng và
gạch non tán ra giả làm hồng hoàng rồi hòa với ít nước cốt đặc của người
chủ gánh đưa cho, chưa biết làm bằng gì, nhưng Thụ ngửi đúng mùi dầu
hồi. Lúc đun, quấy riêng chảo đỏ hồng hoàng giả, chảo đen bồ hóng nhọ
nồi, rồi phết ra giấy bản từng lá đỏ lá đen nhấp nhánh, cập lại, phơi ra nắng
rồi đem vào phơi chỗ mát thành một dây lá thuốc cao dài như quần áo phơi.
Tất cả mấy chục thứ bệnh chỉ chữa bằng hai thứ cao màu đỏ màu đen ấy.

Đám bán thuốc rong ghé mỗi chợ một phiên, lại đi. Có những ngày mưa,

nhỡ đường, phải ở lại phiên nữa. Nhưng gõ phèng phèng, hét cả buổi sái
cánh tay và sái quai hàm cũng chỉ còn có trẻ con nhao nhác chạy đến xem

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.