TUỔI TRẺ HOÀNG VĂN THỤ - Trang 78

– Mày là thằng nào?
Cái đèn pin rọi theo chói loé giữa mặt Thụ.

– Trời ơi, thằng này ở đâu đến đây?
– Thằng kẻ cướp mới chui lại!
– Đúng rồi.

– Cướp! Cướp!
Người bu đến, bối rối, lại vừa chạy vừa kêu.
Lập tức, Thụ bị gô cả tay chân lại, khiêng vào trạm tuần. Rồi họ trói Thụ

đứng ôm cột điếm. Người canh rậm rịch cả đêm.

Hôm sau, hương trưởng đem đến mấy người nữa có cả súng và một cái

gông gỗ nghiến nặng đóng xuống khuýp trĩu cả vai và làm cổ Thụ rớm
máu. Mặc những tiếng quát nạt ầm ầm, Thụ trình bày việc bới khoai, rồi kể
lại chuyện cả bọn mộ lính bị thải, đi ăn mày dọc đường hàng tháng nay rồi.
Lạ thay, kể đến đâu thì tiếng la chửi dịu đến đấy. Rồi không hiểu mấy
người chức việc trong làng nọ tin lời Thụ hay vì họ trông thấy Thụ gày yếu,
đẩy củng ngã, khó lòng đi ăn cướp nổi, họ cởi trói cho Thụ.

Rồi họ tháo nốt gông, thả Thụ đi. Lại cho một túi ngô xay, đeo theo.
Nhưng Thụ đi mấy ngày sau cũng không gặp lại ai. Từ hôm ấy,ềThụ đi

một mình.

***

Lang thang mãi một hôm về đến chợ Liễu Ch
Thụ dạo một vòng quanh chợ xem xét. Nhưng chưa nghĩ ra cách gì có

thể kiếm ăn được. Chợt nghe tiêng thanh la rộn rã đằng kia. Và trẻ con
đương rùng rùng chạy cả đến đằng ấy.

Một đám bán thuốc cao vừa tới. Gọi là đám, nhưng chỉ có hai người.
Hồi ấy, ở Cao Bằng, Lạng Sơn hay bên kia biên giới cũng thế, trong các

chợ quê hẻo lánh, những ngày phiên chợ thường có người đi rong bán
thuốc cao, kèm theo múa võ hoặc làm xiếc, làm quỷ thuật để kéo khách tò
mò đến đông, cho dễ chào hàng. Đôi khi họ dắt theo một con khỉ, một chú

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.