TUỔI TRẺ HOÀNG VĂN THỤ - Trang 83

Thụ nhảo vội đến đấy.
Trong lúc Thụ phải bó buộc giang hồ đi bán thuốc kiếm ăn thì Chi đã lần

mò về tới được

Tại sao mà về được! Chi cũng không biết. Chi chỉ nhớ mờ mờ là anh em

vẫn xin ăn mà lần đi. Có anh ốm chết. Chi càng ốm, nhưng không chết và
anh em không nỡ bỏ, nhiều hôm Chi không lạch đi được, đã phải cáng theo.
Người ốm cáng người ốm, thương tâm quá. Mò về đến Long Châu thì Chi
chỉ còn đủ sức ngã vào nhà Tân - một đồng bào Việt Nam cũng làm thợ
may ở Long Châu. Chi ốm mấy tháng không dậy, rụng hết tóc.

Trông thấy Thụ, Chi mừng quá, ngước đầu, loá nước mắt:
– Tao tưởng nó bắn mày chết ở ruộng khoai rồi, Thụ ơi!

Thụ nghẹn ngào cười:
– Chết thế nào được!
Chi cũng cười mếu máo:

– Thật đấy, không thể chết được! Trông thấy mày thì tao khoẻ hẳn lên,

mai tao đi kiếm củi ngay được.

Nhưng Chi lại nói:
– Không phải về Lũng Nghìu kiếm củi đâu, Thụ ạ.

– Ờ.
– Tao đợi khoẻ là tao đi làm công nhân luôn thôi.
– Hay nhỉ!

Rồi hai anh em cùng lặng im. Bên kia sông, tiếng ve núi kêu trong rừng

hồi, giữa mùa nắng vẳng lại, như tiếng kèn vui vui, đều đều. Nửa năm trời
gian nan đến cùng kiệt, như một trận thử sức với đời. Nhớ khi vào mộ lính,
Thụ nói: “Cứ đi, Chi ạ”. Chỉ vì đương lúc anh em gặp khó khăn, họ không
muốn phiền luỵ ai. Đi để sống, quả nhiên, lại thấy nhau ở đây. Mà bây giờ
thì làm gì cũng được! Chúng ta đã khác lắm, Long Châu, nơi sôi nổi những
hy vọng khi chưa bước chân tới. Hình ảnh một Long Châu tưởng tượng
trong tâm hồn hai người vẫn đẹp đẽ và hào hứng nguyên như ban đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.