TUỔI TRẺ HOÀNG VĂN THỤ - Trang 87

Thụ nói:
– Tao cũng nghĩ như mày, làm được cái xưởng thì thích lắhưng bây giờ

hai chúng ta chưa lấy đâu ra lương ăn, phải tìm cách thiết thực đã. Trước
khi đi Vũ Hán, tao đã bảo mày: chúng ta không phiền anh em phải nghĩ hộ
mình, bây giờ tao cũng nói thế thôi, mày thì cứ tạm vậy. Đừng lo cho tao,
tao đã có cách. Nếu chết đói thì chết đói dọc đường rồi, từ nay về sau
không bao giờ lo chết đói nữa.

– Cách gì của mày?
Thụ cười, xoè cả hai bàn tay:
– Tao với mày bò được từ Vũ Hán về đây, ấy là cách nhờ hai bàn tay này.

– Mày định làm gì?
– Đã bảo có cách, bằng hai bàn tay này mà.
– Sắp đi bắt tắc kè đem bán cho hiệu bào chế như thằng Mă Hợp à? Ừ,

bây giờ đương mùa hè, đã đến mùa tắc kè sợ nóng bò xuống gốc cây...

Thụ cười, không nói thêm. Như muốn trêu ngươi, bỗng đâu, con tắc kè

cất lên một tiếng trong vắt như tiếng mõ trúc trong bóng tối đã xuống mờ
rặng núi bên sông.

Một hôm, anh em trong xưởng thấy Thụ xách về cái ghế có mặt bằng

miếng bạt xám cắt ở mui xe. Chiếc ghế xinh, vừa đít ngồi, chênh vênh trên
bốn thanh gỗ thông bắt chéo và một cái bọc chàm con.

Anh em hỏi:

– Cái gì đấy?
Thụ bỏ cái bọc xuống, mở ra. Có một hòn đá mài và một con dao cạo,

chưa có chuôi, mà lưỡi đã mòn quá nửa, sát gáy. Con dao người ta vứt đi,
có lẽ.

Mọi người reo lên:

– Dao này mà nạo vào đầu ai thì nhất định phải bật máu ra.
Chi hỏi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.