TUỔI TRẺ HOÀNG VĂN THỤ - Trang 89

Người ấy kêu to:
– Anh bảo tôi đi chỗ nào nữa bây giờ?

Thụ mủi lòng. Trong túi có bao nhiêu tiền, dốc đổ ra, đưa cho người ấy

và nói:

– Này cầm lấy mà đi mua cái gì ăn. Từ hôm nay tới lúc nào hết số tiền

thì nghĩ lại đi. Thà đi đâu, chết đâu chứ đừng đâm đầu vào đây, khổ quá.

Từ hôm ấy, Thụ vào chợ kiếm khách cắt tóc, không ngồi trước nhà mộ

lính phố Bạch Bảo Cai.

Không làm gì được, Thụ cũng không nỡ nhìn những người nghèo khổ

đêm ngày kéo đến đấy.

Thụ làm mải miết, bây giờ ngồi đâu cũng gạt không hết khách. Thấy thế,

Chi bảo Thụ:

– Mày nói mà đúng. Bàn tay khôi óc làm được tất cả.

***

Thế mà cái xưởng máy Nam Hưng cứ dần dần thành. Nguội đã đủ bàn

ren và các thứ giũa. Gò cũng đủ kìm, kéo, mỏ hàn rồi.

Nửa năm sau, xưởng đã chữa được xe đạp, máy nổ ca-nô. Đôi khi cả

những chiếc ô-tô hàng xộc xệch đường Bằng Tường, cũng thấy kéo đến.
Cái ngõ cụt mọi khi ắng, bây giờ có công việc nhiều người phải tìm tới,
bỗng hóa nhộn nhịp. Chiếc máy tiện quan trọng như trái tim đặt giữa gian
buồng cứ phát ra tiếng kêu rè rè cả ngày.

Thụ cũng đã cất dao cạo, về đứng phụ thợ tiện.
Nên xưởng rồi, “kỹ sư” Sơn lại muốn sáng chế ra cái máy xay xát gạo. Ở

Long Châu chưa có máy xay xát bao giờ. Một lần, Sơn trông thấy tờ tranh
quảng cáo nhà máy xay xát gạo trên Nam Ninh chạy dầu ma-dút có vẽ cái
phễu máy đương tuôn thóc như mưa. Sơn bảo: ta làm cái máy này được.
Mọi người đều tin Sơn, cứ mày mò máy nào cùng làm dược.

Thế rồi, lại cùng nhau như con chim tha mồi, mỗi hôm kiếm về một

mảnh sắt, cái ốc, cái trụ, một bộ phận hỏng ở cái đồng hồ, cái xe bò, cái xe

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.