TUỔI TRẺ HOÀNG VĂN THỤ - Trang 9

– Chuyện! Nhân nghĩa bọn chủ sòng mà buồn! Tranh khách thì phải thế

thôi.

Giọng trống quân ồ ề của bác đánh xe cất lên. Không hiểu người hát

đương vui hay buồn, tiếng khê nằng nặc cứ lạc trong hơi hồi chín.

Thứ nhất, quán Bầu, Chi Lăng

Thứ nhì Cây Khế Đồng Đăng, Kỳ Lừa

[2]

Đêm ấy, vẫn gió hồi miên man về. Thằng bé con người trèo hồi lại ngủ

một mình. Nó không hề nghĩ bố nó ngã cây hồi rồi. Nó chỉ biết bố nó đi
trèo hồi lấy cái Tết tháng bảy. Nó thí tháng bảy có bún và được ăn cái tỏi gà
cho nên nó không sợ nằm đêm một mình.

Hôm sau, cái xe ngựa ấy qua nhà thương.
Bác đánh xe ngái ngủ chợt nhìn vào hành lang. Cái hành lang lạnh xám

như chiều qua. Và người trèo hồi ngã vẫn nằm ở chỗ chiều hôm qua.

Nhưng khác hôm qua. Cái hình người bây giờ dẹp đét, mỏng dính lại,

kênh lên như một cành cây. Chỉ thoáng nhìn đã cảm thấy lạnh đến tận mắt.
Dòng kiến nâu xù xì bò đầy lên hai vành tai cái xác chết.

Bác đánh xe quất con ngựa một cái. Cái xe lọc cọc chồm đi. Con ngựa

chạy nghênh hai cánh mũi ướt, đẫm hơi hồi, vừa thở vừa hí vang động.

***

Thụ bảo Chi:

– Không thể như thế được!
– Thụ ơi! Đất nước ta đau đớn mãi như thế ư?
– Không!

Trước mặt hai người bạn, sông Kỳ Cùng đương ườn mình ra xa. Dòng

sông này chảy tới Quảng Châu, mà tưởng như lúc nào hai người cũng nghe
vang lại tiếng bom Quảng Châu của Phạm Hồng Thái nổ ở Sa Diện năm
trước, trong mùi hồi bốc lên mặt nước vẫn âm thầm tiếng bom nổ thật kích
động, thật lạ lùng. Muốn làm cách mệnh, cứu đất nước, phải đứng lên đánh
thằng Tây như thế mới được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.