TUỔI TRẺ HOÀNG VĂN THỤ - Trang 92

Rồi Đặng đi đến nửa đêm, về bảo:
– Nó sợ nấn ná ở đây ngộ cánh khác đến úp mất thằng Tây thì lỗ to cho

nên nó cứ đi. Nhưng ngày mai mà xảy ra việc gì lôi thôi thì mày chết.

Bùi nằm không chợp mắt được.
Sớm hôm sau, vừa kéo đi một quãng, gặp một toán. Chẳng biết kẻ cướp

hay lính huyện, hai bên bắn nhau. Thằng Tây nọ thừa lúc rối loạn, bơi qua
sông, thoát được về Bình Nghi.

Đặng phải xin mãi, Bùi mới khỏi chêt. Nhưng chúng đuổi ngay tại chỗ,

cả hai người.

Đặng đưa Bùi về Bình Tường. Dọc đường lại một phen khốn khổ vì gặp

quân Quảng Đông, bắt khiêng đạn. Hai người đi khiêng mấy ngày, một
hôm, vờ ra sông tắm, lẩn được.

Quân Quảng Đông đi, quân Quảng Tây đến.
Lần thứ hai, Bùi đã về làm thợ may cho hiệu Hợp Xương. Cái trấn nhỏ

vừa trải cơn loạn lạc, người ùn đến ùn đi, đông và chạ người không kể xiết
được, đêm nào cũng có người đến khẩn khoản xin ngủ nhờ. Một giường
Bùi nằm chen chúc những mấy người. Rồi đến sáng ra thì mỗi người lại đi
đâu, không ai biết.

Đột nhiên nửa đêm ấy, lính sục vào khám hiệu may Hợp Xương. Hai

người nằm một giường và cả Bùi cũng bị lôi đi.

Sáng ra, hai người bị quan quân đem chém rồi bêu đầu luôn ở cửa chợ.

Chúng nghi những người này dạo trước đã phá phủ Long An. Bùi sắp bị
đem chém nốt. Nhưng Đặng đến kịp, kêu với quan rằng thằng này mới ở
Xiêm sang chưa nói sõi tiếng Tàu; làm sao đi cướp phủ Long An. Mấy hôm
sau, chúng bắt chuộc tiền rồi tha.

Những chuyện ấy Bùi vẫn kể và mọi người đều đã nghe nhiều lần. Ai

cũng nghe và thích thú như đọc truyện kiếm khách, bởi vì những chuyện
ghê rợn cũng thành quen tai và buồn cười, nhất là khi buổi chiều uống
rượu, Bùi vừa kể vừa ra hiệu, lúc đi khiêng đạn, thấy quân Quảng Đông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.