TUỔI XUÂN TÀN KHỐC - Trang 123

Miên Miên

Tuổi Xuân Tàn Khốc

Dịch giả: Sơn Lê

L - 8

quán bar
Người bộ lạc
Những lúc cảm thấy lạnh tôi vẫn thường đến đây.
Tôi bảo DJ mở các bài hát Tế hoa, Một con đường, Mỗi lần qua quán cà
phê này, Love me tender, Bàn tay tôi luồn trong mái tóc đen của em, Trời
xanh, Tiếng vỗ tay, Phố nhỏ Lộc Cảng, Người đi dưới mưa đông, Trái tim
pha lê, Đến muộn, Em bé thân yêu, Vẫn ánh trăng ấy, Yêu giữa mùa thu, Di
chứng tình yêu, Đồng chí người yêu, Mây cố hương, Chuyện phong hoa
tuyết nguyệt ấy,…
Đó là những bài hát trước kia tôi thích nghe, phần lớn là những bài hát của
Đài Loan, không ngờ trong quán bar nhạc rock này cũng có.

tôi
Cuối cùng, tôi cũng đã in được một cuốn tiểu thuyết. Biên tập viên nhà xuất
bản nói với tôi: có nhiều loại nhà văn, có thể bạn là thuộc loại thiên tài. Câu
nói đã cho tôi sức mạnh, mà lúc ấy tôi rất cần sức mạnh.
Tiếp theo là cuốn thứ hai, cuốn thứ ba. Dần dần, tôi cảm thấy viết văn như
có cái kéo ở sau lưng tôi, khiến tôi nghi ngờ động cơ viết văn của mình.
Viết văn cũng tồn tại sứ mệnh của thầy thuốc. Vốn dĩ tôi viết văn là để hiểu
rõ mình, viết cho mình đọc, cho bạn thân đọc, hoặc cho những anh bạn trai
tốt với mình đọc. Tôi viết rồi có ý nghĩ, viết cho nhiều người cùng đọc, viết
cho cả thế giới đọc, viết để kiếm chác chút tốt lành gì đó. Nhưng là tốt lành
gì? Tôi đã nghĩ hết mọi thứ tốt lành. Tôi dấn thân vào con đường văn
chương và sau đấy mới hiểu ra rằng, viết văn không cho tôi yên tĩnh. Nếu
sau khi tôi chết, ngôi nhà linh hồn của tôi ở đâu? Tôi chết, nhất định linh
hồn tôi vẫn còn sống, linh hồn tôi theo mạng nhện để lên thiên đường. Viết
văn, có thể là bậc thang đưa tôi lên thiên đường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.