Chợt tôi cảm thấy phải xa cái máy tính, vì tôi không có cách nào đem cảm
giác nóng ấm cho thế giới này, tôi cảm thấy viết văn không còn ý nghĩa gì
nữa. Không còn ấm nóng của mặt trời liệu tôi còn có thể viết văn được nữa
không? Điện thoại của tôi lại reo, mà tôi không đủ khả năng để trở thành
nhà văn chuyên nghiệp, tôi có chuẩn mực riêng, tôi nghĩ, đó là cái gọi là số
phận.
quả lạ
Năm ngoái, màu đỏ là màu trang điểm chủ đạo của tôi. Tôi pha đủ các loại
đỏ, với tôi màu đỏ đại diện cho nỗi hoang mang tuổi thơ tôi, đại diện cho
cực hạn, dục vọng, điên cuồng yêu, đe dọa, lãng mạn. Còn chủ đề của năm
nay là màu gì?
Đó là cú điện thoại cuối cùng mà Quả lạ gọi cho tôi, tiếp đấy cậu ta nói
chào nhé.
Cậu ta đi. Đi về Mỹ. Ở Mỹ cậu ta cũng là một nhà chăm sóc sắc đẹp xuất
sắc, tôi rất tự hào vì cậu ta. Mà cũng buồn cho cậu ta.
Tôi nói, mình rất thích bạn lõa lồ và ướt nước, nhưng không còn muốn
sống với bạn nữa. Mình không muốn bị ức chế và chao đảo không xác
định, cho nên bạn đi đi, mong ngày về mọi sự sẽ thay đổi.
trái táo
Tôi gọi điện cho Trái táo. Cậu ta bảo cậu ta cùng với Quả lạ lại đi bộ trên
con phố kia. Cậu ta bảo, cửa hàng bán hoa không còn, nhưng con phố vẫn
còn, vẫn không mấy thay đổi.
Tôi bảo, mình sắp rời Thượng Hải, cái ngày ra đi sẽ là ngày mà mình nhớ
nhất, nhưng mình chẳng sợ. Đúng vậy, không có gì tuyệt diệu cho bằng ra
đi. Dù có bật hết đèn thì nguy hiểm cũng không thể rời xa. Ngày mình đi sẽ
cố không đem theo nỗi buồn. Mình muốn được rộng mở hơn, có thể mình
sẽ có những hiểu biết mới, có thể ngày nào cũng thế. Nhưng không sao.
Lúc này mình không biết phải chọn bộ đồ nào để đi dự họp mặt đây, có
những lúc chỉ vì thế mà mình đứng khóc sau cánh cửa. Nhưng mình không
sợ. Mọi chuyện của mình đều là kẹo của mình, những viên kẹo buồn,
nhưng nó là thuốc an thần của linh hồn mình.