đi!
Bạch Kiểm đến, tôi đang ngồi tựa thành giường trong nhà khách, đọc tập
thơ Người thành phố, khi tôi nói không đi, tập thơ bị tôi vứt xuống giường.
Tiếp đấy, nhanh như chớp, tôi bị ngay một nhát dao. Tôi không rõ Bạch
Kiểm lấy dao từ đâu ra, không thấy cậu ta chĩa dao về phía tôi, cũng không
thấy tay cầm dao của cậu ta rụt lại như thế nào. Tôi chỉ thấy cậu ta cầm dao
đứng trước mặt tôi, mặt tái nhợt, chừng như run run, điều lý thú là cậu ta
không nhìn vào tôi, mà nhìn ngoài cửa sổ. Cậu ta rạch tôi, toàn thân tôi lạnh
toát, có cảm giác cơ thể rời khỏi mặt đất và rơi xuống khi cảm thấy đau
đớn, theo đó tinh thần tôi trở nên phấn chấn, sống lưng gai lên, đầu óc trống
trải, nước mắt vô cớ trào ra. Tôi bắt đầu run lên, điều này giống như tôi xúc
động khi đọc một bài thơ nào đấy, hát một bài hát nào đấy, nghe một câu
chuyện nào đấy, nhưng nhanh và mạnh hơn nhiều.
Bạch Kiểm tiếp tục hỏi tôi có đi không? Cậu ta vẫn không nhìn tôi. Tôi hỏi
đi đâu? Cậu ta bảo đi khiêu vũ. Tôi bảo đi, nhưng phải chờ tôi vào nhà vệ
sinh rửa sạch máu đã.
Tôi xuất hiện lại trước mặt Bạch Kiểm. Khi cậu ta ngước lên nhìn tôi, con
dao trong tay tôi đâm thẳng vào sườn cậu ta, con dao tôi đâm vào và không
rút ra. Con dao này của bố tôi cho, một con dao Tân Cương. Tôi không
hiểu tại sao bố tôi lại cho tôi con dao này, điều này cũng kỳ lạ như bố tôi
đồng ý để tôi thôi học. Nên nhớ bố tôi là một trí thức.
Bạch Kiểm đứng bất động trước mặt tôi, hai chúng tôi cứ đứng nhìn nhau,
ánh mắt trống trải của cậu ta khiến tôi bị mê hoặc, bỗng người tôi nhũn ra,
chừng như muốn ngã. Cuối cùng tôi bay, bay đi. Mọi người đổ xô đến. Hai
con dao, hai người bị chảy máu. Sâu nhỏ cũng đến, cậu ta cũng như Bạch
Kiểm, đứng ngây nhìn tôi. Không biết ai đã đi báo công an, vậy là tôi bị
bắt. Công an vùng Tây Bắc rất hung. Tôi nghĩ, Bạch Kiểm là người địa
phương, vậy là tôi coi như xong! Cứ mỗi sáng, tôi và những phạm nhân
khác, hai tay chắp sau lưng, quỳ trước khẩu hiệu “Thành khẩn được khoan
hồng, chống đối bị phạt nặng”. Trong tù có nhiều khẩu hiệu có nội dung
hung hăng đến quái dị, tất cả được khắc bằng vật nhọn. Tôi không nói
chuyện với bất cứ ai, tôi không nói chuyện vì tôi sợ. Khi tất cả được đúc