TUỔI XUÂN TÀN KHỐC - Trang 175

Nàng nói, sáng nay em viết thư cho bố mẹ thế này: cho con cái thế giới mà
con thích ngắm nhìn, cho con chiếc thuyền lớn đẹp, quạ đen đã rơi xuống
đất, ở đây tối không còn nhìn thấy gì. Hôm nay con vứt hết công cụ đi rồi,
con không dùng nó nữa, chai vỡ, nước trái cây đổ ra, gãy cánh, cánh tay
không còn. Con cứ nghĩ thưởng thức những thứ đó sẽ làm con vui cười, con
có ngu ngốc không? Đôi cánh của con sẽ trở về, sẽ một lần nữa bột phát
cảm xúc, thất bại, mất mát, quay cuồng, con muốn là một đứa trẻ, là cây
nấm dưới mái hiên trong mùa mưa, như thế con không phải đối mặt với cái
chết, như thế con còn thời gian, rất bằng lòng chết khi còn trẻ, lưu đày
trong tan nát, nhanh chóng sống lại, có thể đấy là chặng cuối cùng, ai biết
được? Không sao. Vầng trăng như khuôn mặt trẻ thơ.

Thế rồi nàng bắt đầu hát: mùa hè đã đi, mùa hè đã đi, còn chúng ta đi đâu?
Nàng hát, hình như không phải hát cho tôi nghe, nàng hát và tôi lo nàng bất
ngờ rơi xuống.

Nàng rất thích nói câu: vầng trăng như khuôn mặt trẻ thơ, tôi không hiểu tại
sao. Hơn nữa, tôi không tin trong thư nàng viết như thế cho bố mẹ, mà chỉ
muốn nói lung tung. Tôi nghĩ, hôm nay nàng điên thật rồi.

5.

Tất cả cảm giác của buổi tối hôm ấy có chút gì đó cố làm ra vẻ, gồm cả cái
buổi sinh nhật sợ hãi kia. Ai cũng nói thoải mái, tôi cũng nói thoải mái,
nhưng thật ra tôi không thoải mái, nhưng vẫn cứ nói. Yêu quái bỗng ngồi
bật dậy đòi đi tiểu, nó chui và bụi rậm rồi quay lại, hình như do dự điều gì.
Cuối cùng tôi nói, tớ thấy con người cậu, nhưng không thấy thật chi tiết
đâu. Nó nói, được thôi. Nhưng vẫn còn do dự. Cuối cùng nó đi về phía đầu
kia của bãi cỏ. Tôi loáng thoáng thấy cái đầu nó ngồi xuống, cảm thấy nó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.