TUỔI XUÂN TÀN KHỐC - Trang 200

Miên Miên

Tuổi Xuân Tàn Khốc

Dịch giả: Sơn Lê

R- 2

Hoa gọi điện đến bảo chu cấp tiền để tôi đưa Sâu nhỏ đi Hong Kong kiểm
tra. Nó nói, cậu thử nghĩ mà xem, chuyện đáng sợ như vậy để một mình
cậu ta đi sao được? Rất có thể cậu ta cầm giấy xét nghiệm ra và bị đụng xe.
Cái Xuân lại bảo. xin cậu đừng can dự, ý mình là, nếu cậu ta bị thật, chẳng
thà như cái Hoa nói. Chúng tôi thảo luận về AIDS nhưng đều không dám
đụng đến cái từ ấy, nói đến lại sợ, chúng tôi chỉ nói “bị” hoặc “không bị”.

Sâu nhỏ bảo khỏi cần sự giúp đỡ của cái Hoa, cậu ta không muốn nhìn mặt
cái Hoa, vì cái Hoa thấy bạn không gặp may mà cứ như giải một bài toán.

Lúc này cậu ta cần bạn bè và mẹ, vì mỗi tối đi ngủ lại không biết sáng mai
tỉnh dậy sẽ ở đâu. Cậu ta biết nghĩ như vậy là ngu ngốc, không thể nhanh
như thế được, nhưng cậu ta vẫn nghĩ. Cậu ta nói, cái bệnh AIDS không
hiểu thế nào, cuối cùng không có cách nào diễn đạt nổi. Cậu ta nói, bây giờ
mình không cần ma túy nữa, ngày nào cũng rất “phê”. Hơn nữa, mình cảm
thấy trước đây rất ngốc, không hiểu nhiều chuyện, lúc này mình cảm thấy
như một con chó ngu dại ở bên cạnh bạn vậy.

Có lúc Sâu nhỏ quên bệnh, đứng soi gương, hát, đánh đàn, những lúc ấy tôi
vô cùng tuyệt vọng. Tôi muốn làm người bạn tốt nhất của cậu ta, ngoài việc
thu xếp để cậu ta đi kiểm tra, tôi còn nghĩ nếu cậu ta bị thật thì tôi thế nào?
Tôi nghĩ cách giúp cậu ta ra album, cậu ta muốn cải biên Thập diện mai
phục thành nhạc rock, thậm chí đã chuẩn bị phối khí, cậu ta có thể chơi
trống, guitar, chơi bass, chỉ cần một người chơi tỳ bà nữa thôi. Sâu nhỏ của
tôi là một thiên tài, nhưng vì không có tiền, với lại cũng hay làm mất lòng
bạn bè, người ở công ty băng đĩa bảo cậu ta tốt đấy, nhưng không biết phải
làm thế nào để vừa lòng cậu ta. Sâu nhỏ nói, mình chỉ muốn làm một nghệ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.