TUỔI XUÂN TÀN KHỐC - Trang 83

nhà. Có lần, chị dìu tôi vào nhà vệ sinh, một người bệnh nói với tôi, em
thấy người em đấy, thôi nhé, ra trại rồi đừng nghiện nữa!
Cái nhà lớn vô cùng, trong nhà lớn còn có cái nhà nhỏ là phòng ngủ của
bệnh nhân thần kinh và người cai nghiện. Có vô số giường, trên mỗi
giường đều có tấm chăn trắng như tuyết. Tấm chăn trông giống như một
cuốn tạp chí, tôi chợt nhớ đến sách trắng ở Bắc Kinh. Có cả nhà vệ sinh và
bồn rửa tay, ở đấy luôn luôn tối. Chỉ có một chút ánh trăng, ánh sáng ban
ngày cũng như ánh trăng, lạnh như băng. Trong căn phòng nhỏ nhất có bốn
cái giường đôi, đấy là phòng của người tự nguyện cai nghiện.
Con nghiện ngồi dưới nắng làm quân bài hoặc gỡ sợi. Họ vừa làm vừa nói
chuyện với nhau, có lúc nói chuyện với bác sĩ, tiếng nói như tiếng chim.
Tôi ngồi trong phòng xem họ làm việc, xem ra tất cả đều yên tĩnh. Sau bữa
trưa, họ cậu ta hát, hát tập thể, đó là những bài tập mà họ phải thực hiện.
Ngoài việc phải hát bài hát cũ Trên đỉnh núi vàng Bắc Kinh, họ còn phải
hát những bài mới, ví dụ Hãy thanh thản bước đi, Cảm ơn tình yêu của anh.
Đó là những bài hát mà người cai nghiện vào trại viết lên bảng dạy họ hát.
Hát xong, mọi người lại xếp hàng lĩnh thuốc, rồi đi ngủ trưa.
Dùng nhiều chất kích thích khiến tôi như kẻ ngớ ngẩn. Người cai nghiện ở
cả kia, họ ngồi làm con bài giấy dưới nắng, cửa lớn khóa trái. Mất sức kiềm
chế cuộc sống là thế, giống như mùa đông của thành phố này, như một cái
máy chém ẩn trong giá buốt. Đầu óc tôi trống trải. Tôi nghĩ, có thể không
phải vì dùng thuốc. Tôi ngừng hút heroin trong một thời gian dài, tôi không
còn hiểu nội dung cuộc sống của mình là gì. Ngừng giây lát, tôi ra phơi
nắng. Chợt có người đụng vào tôi, nó nói, cho mình miếng bánh quy nhé?
Mắt nó nhìn đi chỗ khác, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn vào hộp bánh quy
của tôi. Lúc tôi đưa bánh cho nó thì có mấy người nhìn tôi, nhưng chúng nó
rất mau chóng lảng nhìn chỗ khác. Tôi phát hiện, những người cai nghiện ở
đây đều có thói quen lắc lư tấm thân, vừa lắc lư vừa đổi chân đứng.
Tôi được phép gọi điện cho bố tôi. Tôi nói, bố ơi, con khỏe lắm, con cần
một cái gương. Quản lý trại thu mất gương của con rồi. Con nghĩ, họ sẽ trả
lại, nhưng con cần một cái gương. Bác sĩ gọi con lên văn phòng, bảo với
con, sở dĩ không cho con giữ gương vì sợ con tự sát, hoặc để người khác

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.