TƯƠNG LAI XÁN LẠN - Trang 117

kết thúc. Nhưng trong hai tháng nằm ốm ở trên giường, anh đã có thời gian
suy nghĩ. Anh đã hiểu ra rằng cái đó chả dùng làm gì và thậm chí còn làm
mất một thời gian quý báu, vì tốt hơn là nên tìm việc làm ngay lập tức
không đợi đến mùa thu. Hiện có nhiều cơ hội hơn. Mẹ vẫn nghe đấy chứ ạ?

Helen bật khóc. Đó mới chỉ là lần thứ hai Marie nghe mẹ chồng khóc.

Lần đầu tiên là khi Jacob bị lên cơn đau tim cách đây bốn năm. Marie biết
rằng Helen dễ hoảng hốt và có khuynh hướng trầm trọng hóa - tháng Mười,
khi mở nhầm một bức thư của cơ quan thu hồi nợ gửi cho Alex, bà đã nghĩ
đến việc con trai bị trục xuất khỏi Mỹ - tuy nhiên, phản ứng thái quá này
khiến cô sửng sốt và làm cô sợ. Cô sợ Alex sẽ trách móc cô tự ý nói với mẹ
anh.

- Marie, nó cần làm xong luận án! Bảo nó vậy!

- Alex là người lớn, Helen. Mẹ hãy tin anh ấy!

- Mẹ đã luôn tin là nó sẽ có bằng tiến sĩ. Đó là hi vọng của mẹ. Mẹ đã

rất tự hào về nó! Chính vì thế mà chúng ta đã di cư sang Mỹ, đã trả tiền cho
nó học ở trường đại học, đã gửi nó đến Harvard. Cha nó và mẹ muốn nó có
bằng cấp tốt nhất. Nó thông minh thế cơ mà! Nó có thể làm bất cứ điều gì!

Marie nhớ lại điều mà Alex đã nói với cô ngày nào: anh thích học

trong một trường đại học nhỏ ở New Hampshire mà có học bổng hơn.
Nhưng rồi anh đã được nhận vào Harvard vì đó là mơ ước của cha mẹ anh.

- Helen, xin mẹ nghe con nói: Nếu Alex cần một bằng tiến sĩ, anh sẽ

kết thúc luận án của anh ngay lập tức. Nhưng danh hiệu tiến sĩ kinh tế chỉ
cần cho anh nếu anh muốn trở thành giáo sư. Mà anh thì không muốn đi
dạy, chỉ muốn làm việc ở khu vực tư.

Ở đầu kia dây nói, Helen nức nở. Rõ ràng bà tin rằng mọi việc là do

lỗi của Marie.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.