TƯƠNG LAI XÁN LẠN - Trang 172

Trở về Paris, cô gọi cho Alex ở cơ quan. Khi nghe thấy giọng căng

thẳng và mệt mỏi của anh, cô nhận thấy rằng ở đó chưa có gì thay đổi. Cô
kể lại cho anh nghe về đám cưới, cảnh đẹp vùng núi và mong muốn của cô
được trở lại đó với anh, và nói với anh rằng một người bạn trai của anh họ
cô, sinh viên y khoa, đã tìm ra nguyên nhân bệnh ho đêm của cô.

- Không phải viêm phế quản, mà là thoát vị khe! Chính vì thế mà em

chỉ ho khi nằm.

- Ờ, ờ...

- Anh ổn chứ, Alex? Em thấy hình như anh không nghe em nói.

- Anh đang bận, Marie. Anh làm việc suốt ngày. Lúc này, cùng lúc có

ba vấn đề hóc búa phải giải quyết. Anh xin lỗi, thực vậy, anh không còn
thời gian để nghe em nói.

Cô nổi giận gác máy. Vì anh không có thời gian để nghe, cô sẽ không

gọi lại. Anh cũng không gọi cho cô. Hay anh ghen vì cô đã trải qua một
tuần tuyệt vời mà không có anh? Có thể lắm. Thế nhưng, tại sao anh lại
không cùng đi với cô? Tại sao họ lại không nghĩ đến điều đó nhỉ? Tại sao
anh không thể chỉ nghỉ phép hai ngày để đến Pháp vào cuối tuần? Tại sao
anh đã không ngồi cạnh cô ở bàn cô dâu chú rể, tại sao anh đã không có
mặt ở đó để khiêu vũ với cô, rồi sau đó làm tình trong căn phòng nhỏ trên
có mái che? Tại sao đối với Alex cũng như cha mẹ anh, đôi khi thư giãn và
hưởng thụ cuộc sống lại quá khó khăn đến thế? Cho dù đó là hậu quả của
sự chặt chẽ về nguyên tắc kiểu Mỹ hay vì anh là con trai duy nhất của
người nhập cư với ý thức về nghĩa vụ đè nặng trên vai, cô vẫn không hiểu
tại sao cô lại phải cảm thấy có lỗi khi vui chơi trong khi cô không làm gì
xấu.

Tối thứ bảy, cô đi xem phim với một bạn gái. Một nam diễn viên

Trung Quốc với đôi vai cơ bắp cuồn cuộn, vẻ đẹp rắn rỏi làm cô nhớ tới

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.