TƯƠNG LAI XÁN LẠN - Trang 228

người ta cười nói, uống, hút thuốc, tất cả đều có vẻ nói năng một cách thoải
mái. Bà đi ban đêm và ban ngày, nhìn ngắm thỏa thích. Và cũng mua sắm
nữa. Bà mua len ở cửa hàng Tati để đan áo cho Jacob và Alexandru, rồi
mua cho mình những chiếc áo lót và tất. Ở cửa hàng Prisunic, cửa hàng lớn
duy nhất giá phải chăng, bà mua nước thơm Cologne và xà phòng cho mẹ
và bà ngoại, cùng đó những thanh sôcôla để lấy lòng những nhân viên hải
quan ở sân bay Bucarest. Và bà mua giày. Đôi mocassins.

Bà bước vào cửa hàng chiều thứ sáu, hôm trước khi về nước. Bà đã

nghĩ đến chúng từ khi nhận được thêm một trăm francs từ người phụ nữ mà
cha chồng bà quen biết. Mắt long lanh, giọng chắc nịch, bà nói bằng tiếng
Pháp với người phụ nữ trẻ bán hàng đang tiến về phía bà:

- Tôi muốn mua đôi giày mocassins ở trong tủ kính, cỡ 32 ạ.

- Đôi mocassins nào, thưa bà? Bà có thể chỉ cho tôi ạ? Chúng tôi có

mười đôi khác nhau cơ.

Elena nghe mà không hiểu. Những mười đôi mocassins? Bà chỉ nhìn

thấy có một kiểu. Tất cả những đôi khác là giày bình thường. Bà lại chỉ tay
về đôi bốt:

- Đôi mocassins lót lông kia kìa, màu xám, giá bốn mươi francs.

Lần này, không thể nhầm lẫn được nữa. Cô bán hàng nhìn bà với vẻ lạ

lùng, chứ không phải với sự khâm phục hiển nhiên phải có theo suy nghĩ
của Elena, khi một phụ nữ vào trong một cửa hiệu để mua trong vòng năm
phút không chút đắn đo, đôi giày trẻ em đắt chưa từng thấy. Không, cô bán
hàng nhếch mép cười nhìn bà vẻ chế giễu, như thể đang tiếp xúc với một kẻ
ngu ngốc. Cô ta chễ giễu giọng nói của khách hàng ư? Elena thấy má nóng
bừng. Cần phải ra khỏi cửa hàng ngay để không chịu nhục thêm một giây
nào nữa. Nhưng bà lại muốn mua giày cho con trai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.