TƯƠNG LAI XÁN LẠN - Trang 226

- Ngày mai chúng ta có một chương trình khác rồi.

Hai bà hội ý với nhau và để bà Barbaveanu giám sát Elena. Elena đưa

bà Barbaveanu đến tận phố Francs-Bourgeois. Đến trước số nhà 13, bà bảo
bà ta đợi một lát và biến mất vào khoảng tối của cầu thang gác. Bà lên tầng
ba và bấm chuông. Thiếu phụ hôm trước mở cửa. Một nụ cười làm sáng
bừng khuôn mặt bà ngay khi nhìn thấy Elena.

- Tôi đã sợ là bà không đến nữa! Thậm chí tôi đã không nghĩ tới việc

hỏi tên khách sạn của bà. Cha chồng bà đã gọi điện thoại. Một trăm francs
của bà đây. Tôi xin lỗi về cách cư xử hôm qua. Tôi đã không biết bà là ai
mà! Bà uống trà nhé?

Elena từ chối lời mời. Bà Barbaveanu đang đợi bà dưới phố. Khi

xuống cầu thang, tim bà đập rộn ràng. Bà có một trăm bảy mươi lăm francs
trong cái túi nhỏ mà bà tự may và đeo lên cổ. Bà giàu có.

Năm ngày còn lại qua như cơn lốc. Bà thích buổi sáng cùng bà

Barbaveanu mỗi người ngồi bên một cửa sổ ăn xúc xích - chính phủ
Rumani cho họ ở khách sạn ba sao tiện nghi để chứng tỏ mình đối đãi với
các nhà nghiên cứu rất chu đáo, nhưng ăn sáng lại không được tính - và
ngắm Paris qua ô cửa kính như thể họ ngồi ở ban công nhà hát. Các bé gái
nhảy dây trên đường đến trường, các bà già trang điểm kĩ càng tay dắt chó
đi dạo, các nhà kinh doanh đến công sở, những chiếc xe tải nhỏ phân phát
nhật báo. Vào tám giờ rưỡi, một chiếc xe buýt con đón họ đến Saclay, nơi
người ta đón tiếp họ như những nhà khoa học thực thụ, chứ không phải là
những phụ nữ Rumani nghèo kiết xác. Buổi sáng đầu tiên, Elena được giới
thiệu với một giáo sư tầm cỡ của Lyon, ông ta nói ngay với bà:

- Bà là Tiberescu? Có phải tôi đang có vinh dự được nói chuyện với

tác giả của thư mục những bài báo về chất triti và cácbon đấy không? Công
việc tuyệt vời làm sao!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.