TƯƠNG LAI XÁN LẠN - Trang 232

lại. Marie không đồng ý để cho con bú sữa ngoài vì phải để cho nó đói nếu
không nó sẽ không bú cạn vú mẹ và sữa mẹ sẽ không tiết ra đủ nữa. Cái
ngày Helen nêu giả thiết trước mặt con dâu là sữa mẹ có lẽ không đủ để
nuôi dưỡng Camille, đã xảy ra căng thẳng. "Lenoush, bà đã can thiệp vào
việc không liên quan đến mình đấy", Jacob sau đó đã trách móc bà. "Nhưng
con bé đói!" Helen tự bào chữa.

Giờ đây, vấn đề nảy sinh không phải là Camille nữa, cũng không phải

việc Marie về muộn. Không phải máy vi tính. Không phải chuyện xảy ra
với hàng xóm. Helen giao Camille cho ông nó đang vừa nghe một bản giao
hưởng của Brahms vừa gõ những ngón tay lên thành ghế bành, để ra sân
hút một điếu thuốc. Bà ngồi xuống, uống một vài ngụm Pepsi. Cảnh mặt
trời lặn trên dòng Hudson tỏa ra muôn ánh hồng và da cam lên vách những
tòa nhà bằng kính và thép cũng không làm bà khuây khỏa. Bà muốn khóc,
nhưng nước mắt không chảy. Bà bị ám ảnh bởi câu nói của Jacob sáng nay
khi bà đưa cho ông một cốc nước:

- Cảm ơn bà! Bà chăm sóc tôi tốt lắm. Tôi hi vọng là người ta trả công

bà xứng đáng.

Bà đã tưởng là ông nói đùa. Nhưng đôi mắt đen của ông nhìn bà

không có dấu hiệu biết ơn nào cả.

- Jacob đấy ư? Jacob! Helen khiếp đảm kêu lên.

Ông đã không phản ứng gì. Cái nhìn trống rỗng của ông khó chịu đến

mức Helen đột ngột bật dậy và trốn ra sân châm một điếu thuốc lá. Khi bà
quay trở lại phòng khách, Jacob nói với bà:

- Lenoush ơi, bà không thấy kính của tôi à?

Ông đã không nhận thức được bản thân đã có một lúc quên, không thể

tin vào điều đó và còn bật cười. Nhưng bà thì không.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.