TƯƠNG LAI XÁN LẠN - Trang 240

Giữa tháng Sáu, Camille và Marie đi Pháp. Họ ở Paris vài tuần rồi hai

tháng ở Bretagne, nơi mà Camille sống cả mùa hè ở ngoài trời, chân trần,
chơi trên cát và giỡn sóng, thỏa thích ăn bánh kếp và cua. Giữa tháng Tám,
Alex đến với họ, ngạc nhiên vì thấy cô bé người Mỹ của anh lại Bretagne
hóa đến vậy. Marie không nghĩ tới cha mẹ chồng nữa, ngoại trừ việc gửi
cho họ một vài lá thư trong suốt mùa hè để mô tả vô số tiến bộ của cháu gái
họ.

Giữa tháng Chín, Camille và Marie trở lại. Ngay hôm sau, họ đến

thăm Jacob và Helen, và được ông bà niềm nở đón tiếp. Camille đã quên
tiếng Anh. Nó chỉ nói mỗi tiếng Pháp với ông bà. Nó hiểu lõm bõm điều
ông bà nói. Tuy nhiên, nó sung sướng khi gặp lại họ. Họ cũng vậy. Họ kinh
ngạc nhìn con bé Camille bốn tuổi mới lạ, da rám nắng, mái tóc dài hơn và
xoăn hơn, nó đã lớn lên và không còn cái bụng em bé nữa. Nó đi về phía
dàn âm thanh nổi.

- Mở nhạc lên, Nounoush!

Helen cho một đĩa nhạc vào máy. Một hợp âm các nốt nhạc vui vang

lên trong phòng. Camille bắt đầu nhảy.

- Hay quá, Marie nói. Đó là đĩa gì đấy ạ?

- Hava Nagila. Đĩa nhạc mà mẹ đã mở cho Camille nghe khi nó còn bé

tí.

Camille cầm tay bà xoay tít. Jacob đứng gần ghế trường kỉ màu hạt dẻ

nhìn hai bà cháu. Trong hè, ông đã già đi nhiều. Dù trời dịu, ông vẫn mặc
một cái áo len cộc tay màu be bên ngoài áo sơ mi trắng. Tóc ông đã hoàn
toàn hoa râm, còn lưng thì còng xuống cứ như có một cái bướu. Ông già
trước tuổi. Tuy nhiên, đôi mắt đờ đẫn của ông ánh lên sự trìu mến khi nhìn
Camille. "Hẳn ông đã mong ngóng cháu nhiều lắm", Marie nghĩ. Bên ông,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.