TƯƠNG LAI XÁN LẠN - Trang 277

Đó là Jacob: một người không thể có đố kị, ghen tức, những tình cảm

nhỏ nhen. Phải chăng ông không thấy rằng Dorin đã thành công trong chính
kế hoạch mà họ không thực hiện được? Ấy thế mà, khởi nguồn, đó lại là kế
hoạch của họ. Chính họ là những người đầu tiên nói với Dorin và Ana về
Mỹ và về Rôma. Tại sao họ đã không theo đuổi dự định ban đầu và họ đã
không đến Rôma? Họ không có tiền, và thế thì sao nào? Lẽ ra họ đã có thể
có được sự bảo trợ giống như Dorin. Nhưng rồi họ đã đi sang Ixraen.
Những người em và cha Jacob giúp đỡ họ: thế này hình như đơn giản hơn.
Dorin may mà không có gia đình ở Ixraen.

Bà không nói gì với Jacob. Bà cay đắng và tự thấy mình không công

bằng. Họ lặng lẽ đi ngủ, đọc sách và tắt đèn mà không nói lời nào. Jacob
khôn ngoan biết chờ đợi và để cho bà yên khi bầu không khí như sắp có
dông bão. Bà ngủ rất tồi và khi tỉnh dậy thì tính khí khó chịu, buồn nôn đến
mức bắt đầu ngày mới bằng việc nôn hết vào toilet bữa ăn hôm trước. Bà
lặng lẽ ăn sáng. Jacob đi làm còn Alexandru thì ở trường. Bà ngồi ngoài
hiên với bao thuốc và tách cà phê, mắt nhấp nháy vì mặt trời. Bà mệt. Nhìn
sang trường con trai, bà thấy bọn trẻ chạy ra ngoài theo hai hàng rất thứ tự.
Không có cột khói nào bốc lên ở bất cứ đâu, và bọn trẻ sẽ lại quay vào tòa
nhà hai đứa một: đó chỉ là một trong những bài luyện tập sơ tán thông
thường trong trường hợp hỏa hoạn. Bà nghiêng người nhưng không nhận ra
được bóng dáng của Alexandru. Bà nghĩ về cái lạnh buốt và những bông
tuyết to của Chicago. Nếu có cái gì đó mà bà không luyến tiếc, đó là mùa
đông.

Khi Alexandru về ăn trưa, bà đã khen bọn trẻ rất thứ tự trong bài tập

sơ tán phòng hỏa hoạn. Nó nhìn mẹ không hiểu gì.

- Sáng nay, ngồi ở hiên, mẹ đã xem các con tập.

- À, tập quân sự!

- Quân sự?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.