TƯƠNG LAI XÁN LẠN - Trang 59

- Có hay không?

Cậu mỉm cười. "Cách mạng."

Cô không biết nói gì thêm. Một câu hỏi do Vera lớn tiếng cất lên từ

đầu bàn phía bên kia đã gỡ cho cô khỏi sự lúng túng:

- Lenoush, cháu chơi cho chúng ta nghe một bản nhạc được không? -

Vera quay về phía các thực khách khác. - Elena chơi đàn ác-coóc.

- Ác-coóc à! Tuyệt! Chúng ta muốn nghe cô bé chơi đàn đấy!

- Tôi đi lấy con quái vật ấy, cha cô nói.

Lại bắt đầu một lần nữa. Mỗi lần cha mẹ mời khách ăn cơm trưa, cuối

buổi người ta lại yêu cầu cô chơi đàn. Năm trước cha đã tặng cô một cái
đàn ác-coóc khi cô giành được giải nhất vào cuối năm học. Ông không để
cho con lựa chọn nhạc cụ. Đàn ác-coóc đang là mốt. Ông đã nhấn mạnh
rằng món quà này đắt giá và ghi danh cho cô theo học ở Nhạc viện và thứ
tư hằng tuần, ông đưa cô đến học vì cái đàn quá to và nặng nên mình cô
không mang nổi.

Ông quay lại với nhạc cụ to tướng. Các bà thán phục khi thấy Elena dù

thấp bé vẫn cầm nổi cái đàn, cô đứng, một bàn chân để lên cái ghế đẩu, đùi
gấp lại khiến cô chịu được sức nặng của đàn. Cô chơi tất cả các bản nhạc
mà cô đã học trong năm, Mozart, Schumann, Chopin và Donizetti, rồi cô
chơi một điệu vũ cổ với nhịp điệu lôi cuốn. Các bà ngồi đung đưa trên ghế.

- Nhạc làm ta muốn khiêu vũ! Bà Botez thốt lên.

Elena bắt gặp ánh mắt của Teodor nhìn mình với cùng ý mỉa mai như

cô đã từng thấy khi cô nói về tình yêu của mình với cơ khí. Cô đọc trên mặt
điều cậu ta đang nghĩ: rằng cô ta chẳng có chút tài năng âm nhạc nào. Cô
cóc cần vì cô không ảo tưởng về mình. Cô tập đi tập lại mọi ngày, cô là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.