TƯƠNG LAI XÁN LẠN - Trang 8

ngày thì ông làm được, ngay cả khi đôi bàn tay run lẩy bẩy, nhưng ban
đêm, rối loạn gia tăng.

Khi bà mở mắt lần nữa đã là bốn giờ hai mươi. Phòng yên tĩnh. Hẳn

cái gì đó làm bà thức giấc. Có thể cái giật nước. Mà bà cũng muốn đi vệ
sinh. Bà chật vật mới ra khỏi cái giường gấp đặt ngay dưới sàn và đứng lên.
Bà xỏ đôi giày đi trong nhà. Khi ra khỏi phòng tắm, bà khe khẽ bước vào
phòng ngủ. Đồ đạc màu trắng nổi bật trong bóng tối lờ mờ. Trời man mát.
Jacob đã tung chăn và ngủ không đắp gì. Cứ như thể tất cả những đau đớn
này là chưa đủ, ông ấy sẽ bị cảm mất thôi. Bà lại gần, cầm chăn đắp cho
ông. Không có bà thì ông thực sự không làm nên trò trống gì. Thậm chí cả
lúc ngủ. Bà đi ra trong khi chợt nghĩ rằng sao mặt Jacob lại trắng đến kì lạ?
Bà đột ngột quay lại và đến bên giường. Bà thét lên.

Có một cái túi nhựa trên đầu ông.

Bà tưởng mình nhìn nhầm. Nhưng mắt dần quen với bóng tối và bà

nhìn rõ ràng một cái túi nhựa trắng có chữ AS to màu xanh, của siêu thị
Associated Supermarket ở bên dưới tòa nhà. Túi phủ mặt Jacob đến tận cổ.
Bà tiến thêm một bước.

"Jacob! Jacob!"

Ông không động đậy. Bà đưa tay nắm lấy và kéo. Nhưng cái túi bị kẹt

dưới đầu. Bà dừng lại hoảng hốt. Bà sợ nhìn thấy cái ở dưới đó. Bà để lại
dấu vết của mình ở mọi chỗ... Tay bà cứng đơ. Không thể hành động và suy
nghĩ. Quá hoảng sợ, quá khủng khiếp.

Bà chạy khỏi phòng ngủ đến bàn máy vi tính ở phòng khách, nơi đặt

máy điện thoại. Dù run bần bật, bà vẫn gọi được số 911. Một phụ nữ trả lời
sau khi chuông đổ hai lần.

- Chồng tôi! Ô, ô, ô! Ông ấy... ông ấy có một cái túi chụp lên đầu, một

cái túi nhựa!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.