TƯỚNG MINH - Trang 13

Vậy sao? Khi tự khoe mình, dù sao cùng phải thế hiện chút xấu hổ mới

phải chứ?

Sắc mặt Ngô Lai Lộc lại trắng bệch ra, nắm chặt tay lại:

- Vị tiểu ca này, chúng ta sẽ quay trở lại. Cảm ơn, trước khi buổi trưa

ngày mai, chúng ta nhất định không đi qua hướng bắc.

Nói xong, y trịnh trọng chắp tay với cậu thiếu niên đó.

Lưu Lại Tử bắt đầu không hiểu vì sao Ngô Lai Lộc lại khách khí với câu

thiếu niên đó như vậy. Nhưng, sau khi ông ta nghe thiếu niên đó nói Ngô
Lai Lộc là xuất thân phủ binh, trong lòng bỗng run lên. Phủ binh Đại Tùy
đều xuất thân quân hộ, địa vị cũng cao hơn nông dân bình thường rất nhiều.
Đám người nhà Ngô Lai Lộc là từ nơi khác chuyển tới thôn Phương Thành,
mới chưa được bốn năm năm. Bình thường thì thấy vị lão thái thái đó
không giống là một bà lão nông dân, thần thái cử chỉ rất giống với chủ mẫu
của một gia đình đại hộ. Bây giờ xem ra, nói không chừng thiếu niên đó
thuận miệng nói là đúng.

Tố cáo một lính đào ngũ có thể kiếm được bao nhiêu tiền?

Lưu Lại Tử ngẫm nghĩ một hồi, rất đau đầu.

Ngô Lai Lộc báo cho mọi người biết một chút, sau đó quay người chuẩn

bị rời đi. Khi y quay người lại, liếc nhìn thấy cậu thiếu niên đó đã đổi bộ
cung sang tay phải, thả cung xuống, dường như không có đề phòng. Đúng
lúc này, ánh mắt Ngô Lai Lộc lộ rõ sự biến đổi. Đất dưới chân y rung lên,
đế giày của đôi giày vải phát ra tiếng kêu chói tai trên đường, lực phát ra từ
cổ chân, thân hình như một viên đạn lao về phía thiếu niên đó.

Trong khoảnh khắc Ngô Lai Lộc quay người xông tới đó, y bỗng hoảng

hốt, thấy cậu thiếu niên đó nhếch miệng cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.