họ cũng coi như là kiếm thêm chút tiền cho sơn trại mua binh khí. Bình
thường tư dân buôn muối đều có rất nhiều người đi chung với nhau, có khi
lên tới mấy trăm người, so với sơn tặc còn muốn hung ác hơn. Nhưng đám
tư dân buôn muối này rõ ràng quá non nớt, không ngờ chỉ có năm sáu người
mà lại dám mang theo nhiều tiền ra đi, cho nên có thể nói là do bọn họ xui
xẻo!
Nghĩ đến đây, Từ người mù vốn đã lui về lại quay trở lại phía dưới cửa
sổ.
...
...
Diệp Hoài Tụ và Gia Nhi không ở trong phòng, người được bố trí canh
gác ngầm ở bên ngoài nhân lúc Từ người mù vào thôn đã cảnh báo, Diệp
Hoài Tụ và Gia Nhi liền dẫn Chu Nhất Thạch nấp trên mái nhà, bảo y im
lặng ngàn vạn lần không được lên tiếng. Hai người nép sát ở mặt sau mái
nhà nhìn chằm chằm vào trong sân, trước đó ở trong phòng đã thảo luận với
Lưu Hắc Thát, bảo y tuỳ cơ mà ứng biến.
Thật ra Lưu Hắc Thát biết phía ngoài phòng có người, bởi vì không biết
rõ ý đồ của đối phương cho nên y mới cố ý nói đến chuyện buôn muối lậu,
nhìn qua khe cửa ra dấu tay với Mật điệp ý bảo người nọ đã rút đi. Lưu Hắc
Thát vốn đã nhẹ nhàng thở ra, lại không nghĩ rằng người bên ngoài không
ngờ lại quay trở lại.
- Khốn kiếp, không biết sống chết!
Lưu Hắc Thát thấp giọng mắng một câu, lập tức đưa mắt nhìn Mật điệp.
Hai Mật điệpđi theo Diệp Hoài Tụ vốn đều là hộ vệ Thảo Lư, hai người
này chính là huynh đệ, người anh tên là Diệp Phiên Vân, em tên là Diệp
Phúc Vũ. Người ở trên cây đề phòng cảnh báo bên ngoài chính là Diệp