lỗ tai dường như không nghe thấy Gia Nhi khóc nức nở, Diệp Phiên Vân
gào khóc, cũng không nghe thấy tiếng nước mắt lướt qua hai má Diệp Hoài
Tụ.
- Kỳ thật, mấy năm trước ở Yến Sơn, ta không nên cho ngươi một cơ hội
sống sót, chỉ là ta không nghĩ đến, ngươi sẽ xuất sắc như thế. Thế cho nên
mỗi khi ta nhớ lại chuyện trên Yến Sơn, đều hối hận. Một năm trước ở Liêu
Thủy, ta cũng có thể giết ngươi, chỉ có điều nhất thời mềm lòng nghĩ ngươi
thật sự muốn ra sức vì nước, mới có những chuyện đau đầu ngươi làm ra
sau này.
Văn Ngoạt cau mày, thoạt nhìn giống như thật sự rất đau đầu.
Lý Nhàn cười cười nói:
- Nếu ngươi sống cũng đủ lâu, chuyện ngươi hối hận sẽ ngày càng
nhiều.
Văn Ngoạt thở dài:
- Ngươi bây giờ, và ngươi năm đó trên Yến Sơn hoàn toàn bất đồng.
Lý Nhàn không phản bác mà là thoạt nhìn không chút nào khiêm tốn gật
đầu nói:
- Thời điểm trên Yến Sơn đứng ở sau lưng ngươi đánh lén, trong lòng
bàn tay ta đều là mồ hôi. Hiện tại ta và ngươi đứng đối mặt, nhưng ta không
có ý tưởng muốn xoay người bỏ chạy. Hoàn toàn bất đồng như lời ngươi
nói, có lẽ chính là loại thay đổi này.
Văn Ngoạt quay đầu nhìn xa xa, sau đó chăm chú hỏi:
- Lấy sự hiểu biết của ta đối với ngươi, ngươi sẽ không đến một mình.
Lý Nhàn ừ một tiếng nói: