ử
ng như có than hồng. Phu nhân hỏi:
- Thưa ông, tôi lại hỏi khí không phải nữa, thế cái người con gái
mà ông hẹn bảy năm trước hình dạng thế nào. Chẳng là tôi người ở
vùng này, nói đến ai là tôi biết liền...
Hắn đăm chiêu, cau có:
- Trắng trẻo, môi đỏ, khô chân gân mặt, trông dáng vẻ như người
đĩ thõa. Có cái nốt ruồi ở chỗ này, chỗ này...
Hắn chỉ đâu đó lên người cô gái làm cô đỏ bừng cả mặt.
Phu nhân băn khoăn:
- Hay nhà Dung? Hay nhà Oanh?
Bà chủ quán nói:
- Thôi chết... Đúng cô Xoan rồi... Thưa ông, có phải ngày xưa cô
ấy chít khăn mỏ quạ, mặc quần nái đen hay không?
Hắn bảo:
- Phải.
- Có phải ông bảo người ta chân quê hay không?
Hắn bảo:
- Phải.
Bà chủ quán khóc òa lên:
- Ông ơi... Nó chết rồi, nó chết đã bốn năm rồi, còn đâu mà
đón đưa dâu... Hồi ở tỉnh về là nó chết liền... Nó tự vẫn, nó đắm
đò... Câu thơ ông viết cho nó, nó xé ở vạt áo ra để lại đây này...