TƯỚNG VỀ HƯU - Trang 148

ng như có than hồng. Phu nhân hỏi:

- Thưa ông, tôi lại hỏi khí không phải nữa, thế cái người con gái

mà ông hẹn bảy năm trước hình dạng thế nào. Chẳng là tôi người ở
vùng này, nói đến ai là tôi biết liền...

Hắn đăm chiêu, cau có:

- Trắng trẻo, môi đỏ, khô chân gân mặt, trông dáng vẻ như người

đĩ thõa. Có cái nốt ruồi ở chỗ này, chỗ này...

Hắn chỉ đâu đó lên người cô gái làm cô đỏ bừng cả mặt.

Phu nhân băn khoăn:

- Hay nhà Dung? Hay nhà Oanh?

Bà chủ quán nói:

- Thôi chết... Đúng cô Xoan rồi... Thưa ông, có phải ngày xưa cô

ấy chít khăn mỏ quạ, mặc quần nái đen hay không?

Hắn bảo:

- Phải.

- Có phải ông bảo người ta chân quê hay không?

Hắn bảo:

- Phải.

Bà chủ quán khóc òa lên:

- Ông ơi... Nó chết rồi, nó chết đã bốn năm rồi, còn đâu mà

đón đưa dâu... Hồi ở tỉnh về là nó chết liền... Nó tự vẫn, nó đắm
đò... Câu thơ ông viết cho nó, nó xé ở vạt áo ra để lại đây này...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.