TƯỚNG VỀ HƯU - Trang 152

không hiểu gì cả. Buổi chiều đó, em rón rén đi trong nỗi xúc động
khôn tả trong lòng để đến với anh, giống như người làm xiếc đi
trên dây thừng... Anh à, anh ơi... một con chim nhỏ vụt qua, làm cho
nghẹn lời, thót tim lại, sởn da gà...

Anh là thằng ngốc. Đúng rồi. Anh là thằng ngốc 100%. Anh

khác chi một kẻ phàm phu tục tử. Anh nói vớ vẩn gì đó về thời tiết,
về cơm niêu, về bệnh đậu mùa, về chó dại, về sổ hóa đơn, về
quần đùi, về 48 thế võ “Su mô” của người Nhật Bản.

Anh nghĩ gì? Anh đến nhà cô đúng lúc cô cho con ăn. Ngượng

nghịu, anh do dự nhìn mũi giày dính bụi của mình trước lúc bấm
chuông. Cô ra mở cửa:

- Thưa ông, ông nhầm rồi. Tôi đã ở đây 24 năm... Tôi không

quen ai thế cả...

Chồng cô ngó đầu qua cửa sổ hầm hừ:

- Một tên trộm...

Không! Không phải thế. Cô ra mở cửa và nói:

- Vâng! Thưa ông, ông cần gì?

- Cần gì ư! Không cần gì cả! Nhưng mà em...

- Xin ông thứ lỗi, thưa ông, tôi còn bận việc.

- Vâng, vâng... Xin lỗi cô... Mà em... Tôi ở xa đến, một nơi rất xa,

cô không hiểu xa đến thế nào đâu... như từ ký ức... Tôi nhầm,
chắc chắn thế...

Anh cười, mặt nhăn lại. Thế giới có hàng tỷ người. Trong ký ức

nào của cô có anh?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.