TƯỚNG VỀ HƯU - Trang 179

chàng rẽ vào một ổ hút thuốc phiện và nằm ở đấy cho đến nửa
đêm.

Vũ về đến nhà thì đã gần sáng, người lão bộc già loay hoay mở

cửa cho chàng. Người chàng ướt như chuột lột.

- Thưa ông, ông vào nhà đi kẻo lạnh... Nửa đêm có hai bà sang

trọng đi xe tay đến tìm ông... Họ không xưng tên. Họ bảo rằng ông
là nguyên do nỗi bi kịch trong cuộc sống của họ nhưng họ tha lỗi cho
ông. Đằng nào cuộc sống của họ cũng đã bi kịch rồi, có thêm một
bi kịch nữa cũng chẳng mùi gì... Ông không có khả năng gì đáng để
cho họ quan tâm, vì ở ta nhà văn là hạng vứt đi! Ông bị cấm cửa
không được đến nhà ông Hoàng... Bà lớn tuổi hơn nói rằng tâm
hồn của ông có thể to hơn người thường thật...

Vũ ngồi vào bàn viết. Chàng cố xua đuổi hình ảnh một cô gái ra

khỏi óc chàng. Mà em... “Bài học tiếng Việt”. Chàng bắt đầu câu
chuyện của chàng như thế đúng vào lúc những tia nắng mùa xuân
chiếu vào cửa sổ nhà chàng...

Ghi chú cuối truyện:

Trong buổi bình minh của văn học Việt Nam đầu thế kỷ XX có

những tài năng văn học trẻ. Có những nhà tiểu thuyết sớm nổi
tiếng ngay ở tuổi 20. Có người 27 tuổi đã chết, để lại bao nỗi tiếc
thương cho người đời. Câu chuyện trên được viết dựa trên cảm
hứng về cuộc đời một nhà văn như thế, lấy bối cảnh ở Hà Nội
khoảng trước những năm xảy ra Đại chiến Thế giới thứ II (1939 -
1945). Nhà văn trẻ với thiên tài của mình, nổi lên rực rỡ trên văn
đàn khoảng từ 4 đến 6 năm. Những thiên tài thường không dùng
dằng nhiều với những hệ lụy mà người đời cứ tưởng bở rằng ở
đấy có nhiều giá trị hoặc ý nghĩa gì. Ngôi nhà được kể trong
truyện, tiếc thay nay không còn nữa, đại để nằm ở chỗ Viện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.