TƯỚNG VỀ HƯU - Trang 177

thế kia cơ? Tiếng Việt quả thực là thứ ngôn ngữ dễ gây nhầm lẫn.

Yến đặt tay lên trán Vũ và chàng bỗng nhiên như bị kích động.

Cũng không phải hoàn toàn kích động mà có phần nào giống với
tâm trạng của kẻ chán đời, của người nhận được ra lẽ hư vô ở trong sự
sống, sự vô nghĩa vớ vẩn của các trò đời, cũng như sự bất lực của
chính mình. Vũ cầm lấy bàn tay Yến đặt trên trán chàng bóp nhẹ,
Vũ kéo nó để vào hạ bộ của mình. Chàng nói:

- Thưa bà, nó ở đây!

Chàng muốn nói đến thứ mà người đời vẫn gọi là lý tưởng sống

hay giá trị sống, một cái gì đại loại như thế tương đương với những
từ “cao thượng” hay “hạnh phúc”.

Tất cả khách khứa nhìn dồn về phía hai người. Yến sợ hãi rụt

phắt tay lại, ngã vào lòng cô em gái. Hoàng tiến đến trước mặt Vũ,
Hoàng cố kiềm chế nhưng giọng nói vẫn cứ run lên:

- Thưa ông, may mà sự việc xảy ra trong nhà tôi và tôi không

muốn động thủ, tôi không muốn phiền phức! Chắc ông biết rõ ở
ta mạng người rất rẻ, cho dù ông có là nhà văn danh tiếng bậc
nhất thì cũng không khác gì con chó! Xin mời ông xéo khỏi đây ngay
lập tức!

Vũ ngạc nhiên, chàng thấy Hoàng “trở mặt”, giống như tục ngữ

nói - như “trở bàn tay”. Một phút trước đây họ đã cư xử với nhau như
hai người bạn thân thiết nối khố cơ mà! Hơn nữa, trong thâm tâm,
Vũ không hề có ý xúc phạm Hoàng hay vợ Hoàng, Chàng chỉ muốn
bày tỏ một thứ tình cảm rất thật, rất gần gũi, rất con người mà
cũng tự nhiên thôi như người nguyên thủy vẫn làm. Yến đẹp như
thế. Còn Vũ chẳng lạ gì Hoàng. Hắn đểu như thế, hắn phản bội và
ăn cắp... Những vụ buôn lậu ma túy và vũ khí... Hàng chục triệu
đồng bào của chàng đang sống như súc vật... Chàng muốn Yến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.