LÒNG MẸ
Thằng bé con 11 tuổi. Nó chạy dọc bờ đê. Mưa bụi giăng giăng.
Bây giờ là mùa Xuân. Những cánh buồm nâu đang ngược gió.
Thằng bé con nước mắt ướt nhòe. Nó ấm ức khóc. Nó khóc như
một kẻ oan uổng. Nó khóc vì bất bình, vì thất vọng. Nó khóc vì đau
đớn, tủi nhục. Nó khóc vì nó là đứa bé con.
Thằng bé khóc như chưa bao giờ nó khóc thế. Nó khóc vì sự
mất mát lớn lao. Nó khóc vì thời gian trôi đi sẽ chẳng bao giờ trở lại.
Nó khóc vì lòng người đen bạc. Nó khóc vì sự vô nghĩa của toàn bộ đời
sống. Đúng rồi! Của toàn bộ đời sống! Không sót tí gì. Không sót
một mảy may gì!
Thằng bé rẽ xuống vệ đê. Nó chạy dọc theo con đường trồng
đầy cây nếp xoan. Hoa xoan rụng trắng trên đường. Đường này rẽ
vào thôn Vân. Bên kia là làng Đặng. Hai bên đường là cánh đồng
ngô. Qua cánh đồng ngô là đến cầu Đen. Gần cầu Đen có vườn
cải nhà Uyển. Xế chút nữa là đến vườn hồng, vườn chanh nhà bà
Thư Ký. Qua nhà bà Thư Ký là đến nhà chị Nhi, đằng sau nhà chị
trồng chè, đằng trước trồng đỗ ván, trồng rau dền đỏ, rau đay
với rau mồng tơi.
Thằng bé ngồi nấp giữa những luống chè. Nó rất mệt. Người
nó hâm hấp sốt. Tiếng ồn ào trong nhà vọng ra nghe rõ mồn
một. Bây giờ đã qua giờ Ngọ. Người ta đã ăn uống xong, đã dọn dẹp
bát đĩa nồi niêu. Mấy người đàn bà đang quét ngõ. Chỉ một lát nữa
thôi nhà giai sẽ đến rước dâu.
Thằng bé thở hổn hển. Mắt nó đỏ ngầu. Mắt nó ràn rụa nước
mắt. Đôi môi nó run rẩy. Đôi môi nó hồng như một cánh hoa