TƯỚNG VỀ HƯU - Trang 233

giờ nó đã có vẻ gian manh lấm lét của một cô gái mới lớn đến tuổi
dậy thì. Mùa mưa năm ấy, nước con sông Đà đổ về ngập đến lưng
nhà. Ông Trụ phải kê dọn đồ đạc dầm mưa rất khổ sở. Mấy hôm
sau nước rút, con bé San mới dám lội nước để ra thăm ông.

Con bé San gọi:

- Thày ơi thày!

Trong nhà không thấy có tiếng ông Trụ trả lời. Con bé San đẩy

cửa bước vào. Trong nhà tối om, nó hốt hoảng thấy ông Trụ nằm
ốm đang run lập cập trên giường.

Ông Trụ thều thào. Miệng ông đắng khô cả lại. Con bé San đặt

bàn tay bé nhỏ mát rượi của nó lên trán ông già và ngay lập tức, kẻ tha
hương khốn khổ ấy như được nhấc ra khỏi chốn địa ngục nước sôi
lửa bỏng, như được vớt lên từ nỗi tuyệt vọng mênh mông sầu muộn
quạnh quẽ. Nước mắt ông Trụ trào ra. Ông không còn thấy tủi thân
và bất hạnh nữa. Ông thấy cuộc sống có ý nghĩa. Ông thấy như
mình khoẻ lại.

Con bé San thấy hai hốc mắt ông Trụ lõm sâu, còn người gầy

tọp hẳn đi thì rất sợ. Nó không còn là một con bé con bé bỏng nữa.
Nó lập tức bước lên cương vị một bà mẹ, một Bồ tát. Nó chạy vào
xóm gọi người, nó chạy đến trạm y tế để gọi thày thuốc. Người ta
khênh ông Trụ vào trạm y tế sưởi ấm, cho ông uống thuốc ký
ninh. Con bé San bón cháo cho ông. Nó săn sóc ông cả ngày lẫn đêm
suốt mấy hôm liền. Nó làm công việc của một hộ lý, nó bắt ông
thay quần áo rồi mang ra sông giặt, nó nấu cơm nấu cháo cho
ông, nó giục ông uống thuốc đúng giờ. Cứ thỉnh thoảng nó lại chạy
vào hỏi ông:

- Thày ơi thày, thày đỡ chưa thày?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.