TƯỚNG VỀ HƯU - Trang 234

Mấy người trong trạm y tế phì cười, ai cũng khen ông Trụ có đứa

cháu gái ngoan ngoãn.

Ông Trụ hấp háy đôi mắt cười cười:

- Nó là cháu gái rượu nếp mường của tôi đấy các bá ạ!

Ông Trụ nằm ở trạm y tế sang ngày thứ sáu thì lại trở về ngôi

nhà cũ. Sau cơn mưa lũ, căn nhà trông rất tang thương, đồ đạc cái
còn cái mất. Sổ sách ghi chép về các số liệu thuỷ văn đã bị nước
cuốn trôi đi cả. Ông Trụ không biết tính sao. Ông rất buồn. Ông
cảm thấy có lỗi vì đã không hoàn thành nhiệm vụ của mình.

Con bé San giúp ông Trụ dọn lại căn nhà vì nó thấy ông rất

yếu. Nó mặc chiếc váy xắn đến lưng chừng đùi. Nó thấy viên
ngói vỡ nên nó bắc chiếc ghế rồi trèo lên lợp lại. Cái áo ngắn
cũn của nó co lên để lộ một khoảng khoang bụng. Ông Trụ trong nhà
nhìn ra. Ánh nắng buổi sáng trong suốt làm lộ rõ những đường
cong trên thân hình mảnh dẻ của con bé con đang độ lớn. Ông Trụ
nhận thấy hai bắp đùi của con bé con rất khoẻ. Ông Trụ đờ cả
người ra.

- Đi xuống! – ông gắt to – Ngã chết bây giờ!

Con bé San giật mình làm viên ngói vỡ. Ông Trụ lại quát:

- Để đấy... Xuống đi!

Con bé San tụt vội xuống ghế, nó sợ hãi đi ra sau nhà. Nó không

hiểu vì sao ông Trụ mắng nó.

Con bé San ngồi nhổ cỏ trong vườn. Nó nấp sau gốc cây ban.

Ông Trụ lảo đảo đi vào giường nằm. Ông nhắm mắt lại. Hình ảnh
hai bắp đùi rất khoẻ của con bé con lại hiện lên trong tâm trí.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.