TƯỚNG VỀ HƯU - Trang 246

thẳm. Tôi như bị mất phương hướng và mọi cảm giác. Một lúc rất
lâu tôi mới định thần lại được.

Tôi lên nhà, lúc này lý trí đã trở lại với tôi, tôi vô cùng hoảng sợ vì

hành động mà tôi vừa làm cũng như hậu quả tai hại sẽ đến. Tôi
quyết định bỏ trốn về Hà Nội. Tôi viết một bức thư để lại cho
đoàn công tác, trí trá nói dối rất vô liêm sỉ để biện minh cho việc tôi
vội vã bỏ đi, sau đó tôi để bức thư ở lại trên bàn rồi khoác ba lô
chuồn thẳng.

Tôi bỏ chạy về phía sông Đà. Qua bến đò, đi bộ hơn chục cây số

là tôi sẽ đến được bến ô tô. Tôi chạy theo lối mòn trong rừng, luôn
luôn linh cảm thấy như đang có người đuổi theo đằng sau. Tới bãi
đá mọc cửa rừng, tôi ngoái đầu nhìn lại. Quả nhiên tôi thấy cô gái
lúc nãy đang vừa chạy vừa vấp ngã, hai tay vươn lên phía tôi như
muốn níu lại, như muốn cầu cứu hoặc như muốn giãi bày một
điều gì đó. Do không biết tiếng Mường, tôi không biết xử trí ra
sao. Cuối cùng, tôi tháo sợi dây chuyền có hình mẹ tôi mà tôi vẫn
đeo ở ngực ra để trên một phiến đá bên đường. Tôi ra hiệu cho cô gái
biết rồi cắm đầu cắm cổ chạy thẳng mà không ngoái đầu nhìn
lại.

Về tới Hà Nội, nhờ thế lực của một người quen can thiệp với Sở

Y tế nên cuối cùng cũng không có ai hỏi han gì tôi. Sau này khi gặp
lại anh bạn đồng nghiệp, anh ta nói:

- Hóa ra việc cậu bỏ đi là đúng! Quả là tuổi trẻ tài cao mưu lược

hơn người. Còn bọn tớ, lũ sông Đà đã giam bọn tớ suốt một tháng
ròng ở trên Tu Lý. Đã đói khát, lại bệnh tật... Đúng là số kiếp đã
chẳng ra gì thì ở chỗ nào cũng chẳng ra gì.

Sự việc thế là bẵng đi hơn 30 năm. Sau lần ấy, tôi chưa bao giờ

có dịp quay lại bản Hoan. Suốt thời gian ấy, cũng chỉ có một hai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.