TƯỚNG VỀ HƯU - Trang 248

- Thế dân chúng ở đây không có nghề nghiệp gì khác cả sao?

Ông Đinh Công Hùng nói cho tôi biết:

- Có đấy! Trước đây có nghề dệt thổ cẩm. Mẹ của tên này thậm

chí còn là người dệt giỏi nhất vùng này. Nhưng về sau nghề này
mất dần, không thể cạnh tranh với vải công nghiệp ngoài thị trường
được. Đấy là một nghề để rèn luyện nhân cách cho người phụ nữ
Mường chứ không phải là một nghề để kiếm sống.

“Tên giặc” có vẻ chán cuộc trò chuyện với tôi. Hắn muốn đứng

lên đi lại cho khỏi tê chân. Khi hắn đi lại, cái chân thọt của hắn
trông thật tội nghiệp.

- Anh ta bị tật bẩm sinh hay sao? - Tôi hỏi.

Ông Đinh Công Hùng trả lời:

- Câu chuyện dài lắm! Mẹ hắn trước kia vốn là một cô gái

Mường nết na. Không hiểu tại sao cô ta mang thai. Thật tai hại!
Chắc vì muốn hủy cái thai đi nên cô ta đã uống đủ mọi thứ lá lẩu
vào người. Kết quả thằng bé sinh ra đã bị tật nguyền. Mẹ nó ít lâu
sau đó thì chết. Thằng bé không được học hành gì cả. Tuy lác mắt,
thọt chân, lại gù lưng nữa nhưng nó lại có sức khỏe phi thường. Chắc
thằng bố nó phải là một tên rất nguy hiểm!

“Tên giặc” nhìn hai chúng tôi với vẻ mặt gườm gườm và đôi mắt

lác kinh người.

Khi hắn quay lại, tôi nhận thấy hắn đeo một vật kỳ lạ ở ngực:

đấy là một cái túi thổ cẩm bé xíu, cáu ghét. Khi tôi ngỏ ý muốn xem
thì hắn giữ chặt lấy, vẻ hung dữ. Ông Hùng nói:

- Chắc đây là thứ bùa ngải gì đó mà mẹ hắn đã để lại cho hắn.

Nếu ông muốn xem thì cũng không khó...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.