TƯỚNG VỀ HƯU - Trang 42

Tôi đi chợ cũng chẳng định mua bán gì. Cũng có nhiều người đi

chợ như tôi. Chợ miền núi là nơi gặp gỡ, giao tiếp, là lễ hội nhỏ, là
nơi đi chơi, nơi người ta thoát ra khỏi nếp sống thường tẻ nhạt.

Tôi đi dọc phố chợ, đi hết chợ rồi ngược trở lại. ở giữa chợ có

một ông già người Hoa đang ngồi xem bói. Trước mặt ông già có một
cái đĩa đựng ba viên súc sắc. Người xem bói đặt tiền rồi cho ba
viên súc sắc vào một quả bầu khô lắc mạnh, sau đó đổ ra đĩa gọi là
“gieo quẻ”. Ông già căn cứ vào tổng số điểm trên ba viên súc sắc để
nói về định mệnh của họ. Người ta xuýt xoa, trầm trồ, sợ hãi. Tất
cả đều thành thực, tin tưởng. Có cái gì vừa như huyền bí, vừa như
đe dọa, lại vừa như lường gạt trắng trợn lơ lửng đâu đây ở trên đầu
đám đông. Tôi thấy vui vui, thấy hồi hộp lạ lùng và cũng định xen
vào để thử vận hạn. Ngay khi ấy có người níu lấy tay tôi. Tôi quay
lại, thấy một gã người Thái mặc quần áo chàm, đội mũ nồi, khuôn
mặt thật thà, nói tiếng Kinh rất sõi lắc đầu:

- Đừng có tin! Lừa dối đấy! Mời ông xem cái này!

Gã giơ ra trước mặt tôi một vật đen đen ám khói bếp, bẩn và hôi

không tưởng tượng được, trông giống như một cái mề gà sấy khô:

- Đây là mật gấu 100 phần trăm. Tôi bắn được con gấu này ở

trong Xốp Cộp. Nặng 137 cân. Tôi để cho ông giá rẻ...

Tôi cười lắc đầu. Tôi đã biết người ta làm giả mật gấu bằng

mật lợn như thế nào. Tôi còn biết người ta đã dùng xilanh để rút
mật gấu thật ra rồi bơm vào đầy nước lã ra sao. Gã người Thái nài
nỉ vài câu, cuối cùng tỏ ra thất vọng. Gã giơ hai tay lên trời, phàn
nàn vài câu bằng tiếng Thái rồi bỏ đi. Tôi quay lại chỗ cũ, nhận ra
chiếc đồng hồ đeo tay đã biến mất từ lúc nào. Tôi vừa tức giận
vừa bực mình. Đấy là vì khi ấy tôi còn trẻ tuổi! Cảm giác bị kẻ khác
lường gạt, bị lỡm, bị hố, bị xỏ mũi chỉ vì mình cả tin thật thà khiến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.