Về chuyện Diệp Anh ân cần chăm sóc Việt Tuyên, giúp Tuyên phục
hồi sức khỏe, bà rất cảm kích. Nếu suốt đời Tuyên phải nằm trên giường,
cô vẫn đồng ý tiếp tục chăm sóc anh, bà cũng bằng lòng bù đắp thỏa đáng
cho cô. Nhưng xem ra khi sức khỏe Tuyên sắp phục hồi hoàn toàn, tất cả
mọi thứ lại đang thay đổi hoàn toàn.
“Ha ha”, Tạ Hạc Phố vuốt râu cười, ánh mắt hiền từ nhìn Diệp Anh,
“Ừ, ta đã nghe Hoa Lăng nói, A Anh là cô bé ngoan”.
“Xin chào Tạ gia gia!”
Diệp Anh cúi đầu chào Tạ Hạc Phố.
“Được rồi, được rồi, cháu cứ gọi ta là ông như mấy đứa là được”, Tạ
Hạc Phố cười xởi lởi, vẻ sung sướng, “Hôm nào mời cháu ăn cơm, để ta
cảm ơn cháu đã chăm sóc cho Tuyên thời gian vừa qua”.
Bình thản liếc nhìn Việt Tuyên và Diệp Anh vẫn tay trong tay, Việt
Xán nghé tai nói nhỏ với Sâm Minh Mỹ rồi hai người rời khỏi đó trước.
Các tân khách lục tục đến chúc thọ Tạ Hạc Phố, Diệp Anh cũng tạm thời
đưa Việt Tuyên rời đi.
“Anh mệt rồi, về phòng thôi.”
Ra khỏi phòng tiệc, Diệp Anh nhìn sắc mặt Việt Tuyên có vẻ hơi mệt.
“Ở lại thêm nửa giờ nữa, ông còn phát biểu nữa.” Việt Tuyên đưa mắt
nhìn vườn hoa trong đêm, “Anh muốn ra ngoài dạo một lát”.
Diệp Anh do dự.
Qua ô cửa kính ngoài hành lang kéo dài đến sát đất, có thể nhìn thấy
ánh trăng trải vàng trong vườn hoa, gió rung rung cánh lá. Cô cúi xuống
đắp lại tấm mền mỏng trên gối anh, nói: “Chỉ một lát thôi đấy”.