TƯỜNG VI ĐÊM ĐẦU TIÊN - Trang 185

“Nhưng em rất cảm động khi anh là người lương thiện như vậy. Chỉ có

điều anh nên nói trước với em mới phải, như thế em sẽ phối hợp với anh tốt
hơn, cũng không nhầm tưởng anh đã chấp nhận em, nhầm tưởng là…”

Cô nhắm mắt.

“… Anh thích em.”

Nhà bát giác dưới trăng.

Hoa tường vi trắng muốt lặng lẽ tỏa hương, Việt Tuyên nắm bàn tay

buông thõng của cô, kéo lại gần. Nhìn khuôn mặt trắng ngần hơn cánh hoa
tường vi của cô, đáy mắt anh tối sẫm, đặc quánh, khẽ thở dài:

“Anh phải làm thế nào em mới tin?”

Ánh trăng lốm đốm giữa tán hoa.

Việt Tuyên hôn cô.

Vốn chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng, môi anh hơi lạnh khẽ chạm vào môi

cô, cô bất ngờ vội vàng đón nhận, tưởng chừng như một giây sau anh sẽ rời
ngay. Nhưng môi anh đã dừng rất lâu, lặng lẽ, không chà sát, không có hòa
trộn day chuyển, chỉ lặng lẽ áp môi như vậy, đôi môi nóng dần.

Cô không kìm được, mi mắt run run.

Ngước nhìn anh.

Hôn cô giữa khung cảnh mùi hoa thanh thanh nhạt nhạt, đáy mắt anh

trong veo như dãy núi phía xa hơi nheo lại, trong đồng tử in hình mặt cô,
má anh phớt hồng, vành tai hơi đỏ. Anh giơ ngón tay, bối rối che mắt cô,
sau đó như một cậu bé vụng về, thận trọng hôn sâu.

Đầu lưỡi anh ấm áp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.