TƯỜNG VI ĐÊM ĐẦU TIÊN - Trang 191

Mỗi lần đến đó, cô đều mua hai chiếc bánh đậu đỏ, một chiếc gói

mang về, một chiếc cô ăn, có lúc cũng bẻ cho anh mấy miếng. Có lẽ ở nhà
cô có người rất thích ăn bánh đậu đỏ, đó là cảm nhận duy nhất của anh về
hoàn cảnh gia đình cô hồi đó.

Cô chưa bao giờ nói bất cứ chuyện gì về bản thân.

Mỗi lần chỉ cho phép anh đưa đến trước ngõ nhỏ đầu tiên chếch phía

đông vườn hoa đó.

Hồi ấy, như mọi thiếu niên chớm yêu, anh yêu say mê, nóng lòng

muốn biết tất cả về cô nhưng lại sợ làm cô giận. Dù anh từng nắm tay cô,
từng hôn cô, ôm cô, nhưng trước sau cô vẫn có vẻ xa cách và có cảm giác
như luôn sẵn sàng bỏ anh bất cứ lúc nào.

Cảm giác đó khiến anh vô cùng bất an.

Mãi đến một hôm giữa hè, đột nhiên thấy cô mặc chiếc áo dài tay, cúc

cài đến tận cổ, môi dưới bị rách, hai môi sưng vù tấy đỏ nhìn rất hãi hùng.
Trong lòng bỗng nảy sinh bao suy đoán đáng sợ, anh đuổi theo hỏi đã xảy
ra chuyện gì. Nhưng trước sau, mặt cô vẫn lạnh tanh, thậm chí còn hất tay,
đi thẳng, bỏ anh lại đằng sau.

Anh nổi giận.

Trong đêm, anh ép cô vào bức tường trong ngõ, phẫn nộ cởi chiếc

khuy áo cài khít trên cổ cô. Trên bức tường bám đầy rêu xanh ẩm ướt, mặt
cô xanh xao, hàng mi đen mướt, đồng tử đen láy, cổ áo được lật ra, suốt từ
cổ đến vai dầy đặc những vết máu tụ.

“Cái gì thế này?!”

Chàng thiếu niên kinh hoàng kêu lên!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.