Bởi vì tên cửa hiệu là Tường Vi, cha thậm chí rất vui lòng giúp chủ
cửa hàng thiết kế biển hiệu, trên nền hai màu đỏ trắng, giữa là một bông
hoa tường vi màu hồng nở xòe. Cha thích ăn bánh đậu đỏ của hiệu bánh đó,
cha nói hồi còn nhỏ, đậu đỏ do bà nội hầm cũng mang hương vị này.
Cha nắm tay cô.
Dạy cô vẽ bông hoa tường vi như vậy lên cửa kính.
“Tường vi đêm đầu tiên, mặc dù chưa nở hết, nhưng tươi nhất, thuần
khiết nhất”, miệng cha có mùi thuốc lào, râu đen luôn chọc vào má cô ngưa
ngứa lại hơi đau, cha nắm bàn tay bé nhỏ của cô, vẽ một bông khác, “Đêm
con ra đời, ngoài cửa sổ tường vi hồng nở rộ. Cha cảm thấy bé Tường Vi
của cha sau này lớn lên nhất định sẽ tài hoa, trong sáng và tốt bụng, trở
thành tác phẩm tuyệt vời nhất của cha.”
…
Lúc đó, cha luôn mua hai cái bánh đậu đỏ, một cái cho cô, một cái ông
ăn. Cha thích nhất bánh đậu đỏ, có lúc thức thâu đêm trong phòng thiết kế,
mệt chẳng muốn ăn gì, cha cũng ăn hết cái bánh đậu đỏ cô lén chạy đi mua
cho ông.
Đó là loại bánh cha thích nhất.
Dẫu trong những năm tháng ô uế, chỉ cần mua một chiếc bánh đậu đỏ
để trước ảnh cha, cô có thể bình tĩnh được mấy ngày.
Còn về sau.
Khi sống trong trại cải tạo, đêm khuya không ngủ được, ngồi trên
giường, suốt đêm thẫn thờ suy nghĩ. Lâu như vậy không mua bánh đậu đỏ
cho cha, liệu cha có buồn, có cho rằng, cô đã quên ông.