TƯỜNG VI ĐÊM ĐẦU TIÊN - Trang 264

“Cô ấy ngốc quá, cô ấy cứ tưởng diễn xuất của mình tài đến mức có

thể lừa được em”, rít một hơi thuốc dài, Việt Xán chua chát nói, “Cô ấy
không hề biết, diễn viên đại tài thực sự chính là em. Nhìn cô ấy bày mưu
tính kế làm cái nọ cái kia, cố quyến rũ để em thích cô ấy, chắc em thấy quá
nực cười, đúng không?”.

Trong không khí sặc sụa mùi khói thuốc.

Diễn…

Đúng vậy, anh vốn cũng biết…

Đó chỉ là vỡ diễn…

Sắc mặt tái nhợt, Việt Tuyên cúi đầu ho rũ rượi! Cơn nọ nối tiếp cơn

kia, cơ hồ lục phủ ngũ tạng đều như đang trào ra hết, các cơ toàn thân đã
run lên gần như co rút, hai má đỏ lựng!

Cơn đau từ hai chân lan ra!

Co thắt!

Xộc thẳng lên ngực, kết hợp với cơn ho kịch phát.

“Chính cái vẻ đó”, mắt Việt Xán sẫm lại, đột nhiên dập tắt điếu thuốc

trong tay, “Năm xưa, khi còn là cậu bé yếu ớt cô độc, em luôn miệng gọi
‘anh ơi, anh ơi’, xem ra thật đáng thương, khiến anh tưởng em vô hại”.

Lần đầu tiên nhìn thấy Việt Tuyên là một chiều mùa đông sáu năm

trước, ánh mắt cha âu yếm nói với Việt Xán: “Đây là Tiểu Tuyên, là em của
con”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.